Ngày anh ra đi cũng là ngày ‘con thuyền hạnh phúc’ của tôi đã mãi chìm

Sky Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Tôi lao đao như con thuyền không có bến đỗ khi anh bỏ mẹ con tôi ra đi không một lời trăn trối, không biết cùng ai chia sẻ nỗi niềm, con lại quá nhỏ.
Ngày anh ra đi cũng là ngày ‘con thuyền hạnh phúc’ của tôi đã mãi chìm
Ảnh minh họa

Tôi sinh ra và lớn lên ở miền Trung, học xong lại muốn thử vận may nên ra đi đến miền đất khách mưu sinh, tôi chọn Sài Gòn. Ngày đầu tiên bước chân đến nơi xa lạ không quen biết ai, chỉ có vài đứa bạn đi trước cho tôi tá túc. Tôi tự tìm kiếm công việc với chiếc xe đạp cọc cạch bôn ba khắp đường phố Sài Gòn mong tìm được việc để làm, chưa tìm được việc số tiền mang theo đã cạn dần. Với quyết tâm ra đi là phải cố gắng, tôi cũng xin được việc, thời điểm đó dân ở tỉnh vào Sài Gòn lập nghiệp cũng ít nên tôi chẳng có ai cùng quê bầu bạn, chỉ biết đi làm.

Được một thời gian có chút ít vốn, tôi chập chững ra kinh doanh riêng. Bước đầu gặp rất nhiều khó khăn nhưng tôi quyết tâm không từ bỏ ý định. Rồi vận may cũng mỉm cười với tôi, công việc ngày một thuận lợi. Đám bạn ai cũng ngưỡng mộ vì tôi rất lanh lẹ, hiền lành. Nhiều người theo đuổi rồi tôi cũng tìm cho mình được người thương. Chắc có duyên không nợ nên không đến được với nhau, thời gian cứ dần trôi tôi về thăm lại quê hương, gặp lại anh - người tôi đã gặp trước đó hai năm cũng trong lần về quê.

Chúng tôi yêu nhau, một thời gian sau đám cưới diễn ra, anh cùng tôi vào lại Sài Gòn bắt đầu xây dựng cuộc sống mới. Thời gian sau hạnh phúc vỡ òa khi tôi có em bé, mong ước của anh đứa đầu tiên là con gái, rồi ước mơ đó cũng thành hiện thực khi cô công chúa kháu khỉnh chào đời nhìn giống hệt anh. Công việc ổn định và có con gái bé bỏng là hạnh phúc nhất rồi.

Khi bé gái được 3 tuổi, một hôm tôi đang ở công ty, anh phải về trước, trong buổi chiều định mệnh ấy, tai nạn giao thông ập đến với anh. Anh ra đi không một lời từ biệt vợ con. Tôi ngất lên ngất xuống chẳng biết gì, con còn bé quá chẳng hiểu chuyện. Tôi đưa anh về quê lo việc an nghỉ cho anh ở quê hương. Nỗi đau quá lớn, nhiều lúc tôi muốn gục ngã nhưng nhìn con tôi lại có thêm nghị lực, biết mình phải cố gắng. Tôi lao vào công việc như con thiêu thân để quên đi hết những đau khổ, công việc nhiều chẳng còn thời gian rảnh rỗi mới bớt đi nỗi đau.

Ngày anh bỏ mẹ con tôi ra đi không một lời trăn trối, tôi lao đao như thuyền không bến đỗ, không biết cùng ai để chia sẻ nỗi niềm, con lại quá nhỏ. Mấy năm đã trôi qua nhưng tôi không làm sao quên được cái ngày tai họa giáng xuống gia đình mình, mãi mãi cướp đi con thuyền hạnh phúc nhỏ bé tôi.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật