Cơ cấu chặt chẽ của thiên đường kíc‌ּh dụ‌ּc miền Tây

Billgate Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Nhân viên ở đây phải chuẩn bị hồ sơ xin việc, khám sức khỏe và ký hợp đồng. Khi được nhận, cứ 3 tháng các cô lại phải khám sức khỏe một lần.
Cơ cấu chặt chẽ của thiên đường kíc‌ּh dụ‌ּc miền Tây
Tiên bộc bạch về cơ cấu tổ chức quản lý của cơ sở massage Tô Châu nổi tiếng miền Tây.

Nếu so với các khu massage có cùng bảng giá thì các căn phòng và không gian ở thiên đường kíc‌ּh dụ‌ּc Tô Châu (Cần Thơ) hơn hẳn về độ sang trọng. Các phòng đều rộng rãi như khách sạn với giường chuyên dụng cho massage ở giữa, máy lạnh được bật ngay sau khi khách vào. Ngoài ánh đèn mờ có thể điều chỉnh độ sáng tối, một chiếc đèn chùm cũng được bật lên, tủ đựng đồ và ghế bành cũng được bố trí trong phòng.

Ở nhiều phòng, các cô gái phục vụ mặc trang phục áo kimono nhưng cách tân kiểu gợi dục. Sau màn chào hỏi ban đầu, cô gái tên Tiên bắt đầu kể, mình 25 tuổi, quê ở Hậu Giang, mới vào làm tại Tô Châu được vài tháng. Cùng trong lúc nói, Tiên còn tiện thể làm luôn 2 việc: tẩm quất qua loa và tranh thủ va chạm những phần da thịt h‌ּở han‌ּg rồi nhìn khách đầy tình tứ.

Tiên gợi ý: “Anh thư giãn nhé. Em làm tay là 200.000 đồng, làm cho anh lê‌n đỉn‌h bằng kỹ thuật là 300.000 đồng”. Thấy khách thắc mắc, Tiên giải thích: "Làm kỹ thuật tức là làm bằng miệng đó anh. Anh muốn kiểu đặc biệt thì phải qua bên VIP. Bên đó, anh sẽ được làm vua nếu anh thích. Gói 300.000 đồng thì phòng ốc sang trọng với giường khách sạn; gói 500.000 đồng thì anh còn được 2 nhân viên phục vụ và thư giãn cho anh bằng miệng hết. Còn gói 1.500.000 đồng thì anh làm vua luôn với 4 ’cung tần phục vụ’ và thư giãn cho anh bằng miệng hoàn toàn. Đổi lại, anh có thể khám phá bất kỳ một nơi nào trên người các ’cung tần m‌ỹ n‌ữ’ ấy. Làm xong, anh được phục vụ miễn phí đồ uống và một suất gà ác hầm thuốc bắc nữa. Với suất VIP bình dân này, anh chỉ được một suất mì tôm trứng” .

Tiên kể thêm, hiện tại, ngoài 2 cơ sở ở Cần Thơ, Tô Châu còn có cơ sở ở Tiền Giang, Vĩnh Long và sắp mở ở Sài Gòn. Về dịch vụ, Tô Châu có các gói bình dân và gói VIP với mỗi bên hơn 20 nhân viên để làm. Trong đó, riêng khu VIP thì luôn đông nghẹt khách.

"Ở Tô Châu, có người làm vài năm ở khu bình dân mà vẫn không qua được bên VIP vì đâu phải muốn là được. Ở bên đó, khách bo cao lắm, ít nhất là 500.000 đồng một nhân viên mỗi ca. Muốn qua được bên đó thì nhân viên ở khu bình dân luôn phải xếp ở vị trí thứ nhất, thứ nhì về số lượt khách yêu cầu trong vòng 3 tháng liên tiếp. Qua được bên VIP rồi, nhân viên phải đảm bảo được các lượt khách yêu cầu đích danh ít nhất là 30 lần mỗi tháng. Nếu 2 tháng liên tiếp mà không đạt thì chuyển về bình dân hoặc cứ thế mà nghỉ việc. Tuy nhiên, trường hợp này ít xảy ra lắm”, Tiên lý giải.

Bên khu bình dân, các cô gái cũng bị ép chỉ tiêu kinh doanh. Mỗi cô phải đảm bảo 15 lượt khách yêu cầu đích danh nhân viên đó phục vụ trong một tháng. Những nhân viên như Tiên không có lương mà chỉ sống bằng tiền bo. Bên bình dân thì có gói bo từ 200.000 đồng đến 300.000 đồng, tùy hình thức kíc‌ּh dụ‌ּc.

Nếu khách không có tiền bo thì sẽ chỉ được hưởng dịch vụ massage lành mạnh. "Nhưng trường hợp không thư giãn hiếm lắm. Bọn em và khách sẽ phải thỏa thuận với nhau về tiền bo trước khi thư giãn. Trong trường hợp khách bùng tiền thì bọn em vẫn phải vui vẻ rồi ra báo cáo quản lý. Lúc này, quản lý sẽ có trách nhiệm ra nói phải trái với khách để lấy tiền và thường thì lấy được”, Tiên tiết lộ.

Ngoài những ca do khách yêu cầu đích danh thì những ca khách muốn chọn nhân viên ngẫu nhiên thì các cô được sắp xếp theo thứ tự gọi. Ví dụ, có 20 nhân viên thì các nhân viên đều được đánh thứ tự kiểu như từ 1 đến 20. Ngày đầu tiên thì người có số thứ tự 1 được đi vị khách đầu tiên, người thứ 2 sẽ đi vị khách thứ 2. Đến hôm sau, người có số thứ tự thứ 2 lại lên vị trí đầu tiên, người thứ 3 thì sẽ đi vị khách thứ 2. Cứ vậy mà tính đến khi hết vòng. Những nhân viên nào đến lượt được sắp xếp phục vụ vị khách đầu tiên của ngày hôm đó thì phải đi sớm để mua đồ cúng bái Ông Địa, Ông Tài và dọn dẹp khu bếp.

“Các nhân viên lấy cho mình một cái tên trong nghề để báo lại với quản lý. Tên đó sẽ dùng để giao dịch với khách. Tên thật của em là Bảo Trân”, lúc này Tiên mới bộc bạch về tên thật của mình.

Căn phòng massage với chiếc giường như trong phòng khách sạn.

Tô Châu luôn treo biển tuyển nhân viên mới. Các cô gái tới đây đều phải chuẩn bị hồ sơ xin việc đầy đủ, khám sức khỏe hẳn hoi và được ký hợp đồng. Khi được nhận vào làm, cứ 3 tháng các cô lại phải đi khám sức khỏe một lần. Khi đến xin việc, sau khi duyệt về ngoại hình, nhân viên mới sẽ vào phòng để trực tiếp làm massage và kíc‌ּh dụ‌ּc cho một nam giới ở cơ sở. Thường thì quản lý hoặc giám đốc trực tiếp làm công đoạn kiểm tra đầu vào này để biết được chất lượng nhân viên. Với ai chưa có kỹ năng thì sẽ được một nhân viên cũ hướng dẫn.

"Ở chỗ em, chị Mẫn và chị Hoàng Anh là nữ hoàng kíc‌ּh dụ‌ּc, luôn được khách yêu cầu phục vụ nhiều nhất. Chị Mẫn tháng nào cũng được ít nhất khoảng 70 - 80 khách yêu cầu phục vụ”, Tiên tiết lộ.

Mẫn có ngoại hình xinh xắn, phong cách phục vụ dịu dàng, ân cần chu đáo. 0h, cô nhận được điện thoại của khách quen với một tin nhắn than vãn: “Anh bị sếp buộc nghỉ việc sau một cuộc cãi vã rồi! Anh không về Sài Gòn nữa! Buồn quá”. “Thôi kệ anh à! Anh qua Tô Châu đi, em sẽ làm anh hết buồn”, Mẫn động viên.

Mẫn nói khách ngồi ở phòng VIP bình dân đợi mình, chừng 10 phút thì cô xuất hiện. Thay vì lời chào hỏi, cô nhân viên này sà vào lòng và gục đầu vào vai khách, cảnh tượng giống như một đôi uyên ương xa nhau lâu ngày mới gặp lại để thỏa nỗi nhớ mong. Mẫn thì thầm vào tai khách: “Chỉ mình em là đủ rồi! Cần chi phải 4 người anh mới thỏ‌a mã‌n”.

Hai bàn tay của Mẫn vẫn ân cần massage vùng đầu. Bất chợt, cô cầm vào tay vị khách rồi đưa về vùn‌ּg kí‌ּn của mình. Thấy khách không có hứng, Mẫn ân cần kiểu con gái nhà lành: “Em lấy nước cho anh uống, nếu anh không có hứng thì anh ra ngoài phòng nghỉ, em làm cho anh cái gì đó ăn cho đỡ mệt”.

Căn phòng này, vẫn theo mô típ cũ nên chỉ có thể miêu tả bằng cụm từ “sang trọng và đẳng cấp” dù nó là phòng nghỉ dưỡng dành cho khách bình dân, với máy lạnh, tivi màn hình phẳng, đồ cổ, rượu Tây được trang trí đầy tính nghệ thuật. Nơi nghỉ tạm của khách là một hàng khoảng hơn chục chiếc ghế nằm cao cấp, bọc đệm da.

Lúc này, sau khi đã chăm sóc khách bằng nước uống, Mẫn phụng phịu ngồi lên đùi rồi sà vào lòng: “Em làm ở đây cũng được hơn 2 năm rồi. Mỗi tháng trung bình em được khoảng 80 khách yêu cầu em trực tiếp phục vụ. Tính ra thu nhập cũng được khoảng hơn 50 triệu một tháng anh à. Em quê ở Châu Đốc, An Giang. Mẫn là tên giả, em dùng ở đây thôi. Em cũng chưa nghĩ tới việc bỏ nghề. Làm ruộng cực quá! Em có một khát vọng là phải thật giàu”.

2h30 sáng, khi đã xong xuôi, lúc tiễn khách, Mẫn vui vẻ chào: "Anh cứ về và yên tâm nghỉ ngơi nhé. Rảnh lại đến với em!”. Anh chàng rút ra tờ 500.000 đồng bo cho cô rồi ra về.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật