Bế tắc vì phải giấu vợ chuyện nợ nần

Susucn Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Hàng ngày đi làm về nhìn thấy vợ đang mang bầu và nghĩ đến đống nợ của tôi mà ruột đau như cắt, thương lắm nhưng đành bất lực.
Bế tắc vì phải giấu vợ chuyện nợ nần
Ảnh minh họa

Chào anh!

Tôi 29 tuổi, kém anh 10 tuổi, mới cưới vợ được 2 năm nhưng có một “thành tích” nợ nần gần bằng anh. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó ở vùng quê miền Trung, gia đình đông anh em nhưng cuộc sống khó khăn nên ai cũng tự lập, không ai giúp đỡ ai được, tuy vậy bố mẹ cũng tần tảo chắt chiu để nuôi tôi ăn học.

Lớn lên tôi thi đậu vào đại học, sự học vất vả thế nào chắc anh cũng hiểu vì anh có hoàn cảnh na ná tôi, ra trường tôi tự xin được việc vào làm ở một ngân hàng, nói chung mọi người đánh giá tôi là một người ngoan, hiền, tài giỏi hết mực. Tuy vậy riêng tôi nhận thấy kể từ thời điểm được nhận đi làm là chuỗi ngày nợ nần và đau khổ. Ngay từ khi đi làm, tôi phải tự vay vốn để mua xe máy, rồi hàng tháng phải phụ cấp cho bố mẹ ở quê, sửa nhà sửa cửa cho bố mẹ, nói không có tiền không ai tin.

Cứ thế cho đến ngày cưới vợ, tất cả chi phí cho đám cưới, kể cả chi phí sửa sang nhà cửa, phòng cưới, mâm cỗ, nước uống, vàng trang sức để bố mẹ trao cho cô dâu ngày cưới tôi cũng phải xoay sở làm rồi đưa để mẹ trao. Trong làm ăn tôi lại tiếp tục bị một số khách hàng bạn bè lợi dụng lừa tiền đến cả trăm triệu, giờ số tiền tôi nợ nần lên đến hơn 200 triệu đồng.

Nói về vợ, tôi quen em trong thời còn sinh viên, lúc học năm cuối thì em mới ôn thi đại học, lúc tôi ra trường đi làm em bắt đầu đi học. Chúng tôi yêu nhau nhưng chưa hề nghĩ đến chuyện cưới xin vì em còn đi học mà tôi vẫn vất vả. Khoảng cách từ nơi em học đến chỗ tôi làm cách nhau hơn 100 km nhưng chúng tôi thường liên lạc qua điện thoại và hay đi xe khách đến thăm nhau. Cho tới khi em học năm cuối thì trong một lần nông nổi, chúng tôi lỡ có thai nên phải cưới gấp. Em hoảng sợ nên nhất định đòi bỏ cái thai còn tôi nhất định giữ lại, chính vì vậy mà việc cưới hỏi của chúng tôi lại tiến hành trong hoàn cảnh vội vã, khó khăn.

Chúng tôi chưa hề có một kế hoạch hay chuẩn bị cho tương lai, thay vào đó là khoản nợ mà tôi giấu em. Cưới xong chúng tôi lên thành phố ở trọ để tôi tiện việc đi làm. Em chưa có việc làm do đó sau cưới cuộc sống của gia đình nhỏ đều phụ thuộc vào đồng lương ít ỏi không đủ trả nợ của tôi.

Anh còn hạnh phúc hơn tôi bởi còn chia sẻ được với vợ, vợ anh vô tình, quay lưng với anh thì điều đó còn dễ chịu hơn. Tôi lại khác, không dám chia sẻ với vợ vì sợ em sẽ hoảng loạn và suy sụp, em biết tôi khó khăn nhưng sẽ không ngờ tới số nợ nần mà tôi đang ôm ấp. Em chưa đi làm được nên việc gì cũng cảm thấy tự ái và buồn bực, tôi không biết làm thế nào để em có thể thoải mái rời xa tôi mà làm lại cuộc đời.

Giờ tôi chỉ muốn em tìm được việc làm tự lo được cuộc sống của hai mẹ con và tìm một chốn nương tựa vững vàng. Hàng ngày đi làm về nhìn thấy hai mẹ con và nghĩ đến đống nợ của tôi mà ruột đau như cắt, thương lắm nhưng đành bất lực. Em đã không may mắn khi gặp phải một người chồng như tôi, con tôi cũng thật bất hạnh khi đã đầu thai vào gia đình này.

Cuộc sống luôn đầy những chông gai thử thách, nhưng thử thách lần này thật sự vượt quá khả năng và sức chịu đựng của tôi. Nhiều đêm nằm thức trắng cũng chẳng biết phải làm thế nào để ổn định cuộc sống gia đình nhỏ. Tôi đồng cảm với anh nhưng dù sao anh đã trải qua rồi, còn tôi giờ đây cảm thấy bất mãn và bế tắc. Tôi tâm sự lên đây cũng chẳng biết chờ đợi được điều gì, chỉ biết viết ra vài dòng để đỡ tuyệt vọng thôi.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật