Bài thơ hoa Phượng

Billgate Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Là một thành viên của lớp 12B, cái lớp nổi tiếng là ồn ào, lộn xộn nhất trường nhưng tôi lại rất trầm lặng, ít nói và thật thà. Sự trầm lặng qúa đáng của tôi nhiều lúc đã làm cho tụi bạn phát cáu lên được.
Bài thơ hoa Phượng
Ảnh minh họa

Thôi thì đủ biệt danh mà họ gán ghép cho tôi. Nào là "cô nàng lãnh đạm", nào là "hòn đảo cô đơn", nào là "người đến từ thế giới suy tư", vân vân và vân vân. Cũng may là thượng đế chí công không nỡ ban phát cho tôi cái nhan sắc "ma chê quỷ hờn" và cái bộ óc ngờ nghệt như Thị Nở nên cũng có khối đứa cần đến tôi. Khối đứa thích nói chuyện với tôi vì một lẽ đơn giản: Tôi biết làm thơ. Những vần thơ con cóc, con nhái của tôi được tụi bạn chuyền tay nhau đọc và đánh giá là "có giá trị"

Một buổi sáng mùa đông rét mướt, thầy dạy văn bước vào lớp, mặt tái mét, toàn thân run lên vì lạnh. Sau lưng thầy, những cơn gío bão lạnh thấu xương còn cố đuổi theo. Tụi con gái lớp tôi nhao nhao:

- Thầy ơi! lạnh không thầy?

- Lạnh quá thầy hén, nghỉ một bữa nghen thầy!

Thầy nở nụ cười hiền hòa làm ấm hẳn lớp học. Minh "lém" được dịp hô to:

- Thầy đồng ý rồi các bạn ơi! Mình đi ăn kem đi!

Ngọc Bích gạt ngang:

- Gặp mặt ông là kem với kẽm. Lạnh thí mồ! Tôi đề nghị đi ăn bò bíạ

- Bò bía cũng chẳng ấm áp gì! Tôi đề nghị đi ăn bánh lọt giò heo. Nóng hôi hổi, vừa thổi vừa ăn - ý kiến của Quang cận coi bộ hấp dẫn hơn cả.

Thầy nhìn cả lớp cười, hiền như một ông tiên. Bỗng thầy ra lệnh một cách bất ngờ:

- Các em lấy giấy rạ Hôm nay các em sẽ làm thợ Chủ đề là "Hoa phượng".

- Thể thơ gì thầy? Lớp trưởng hỏi.

- Thể gì cũng được. Em nào nộp bài xong cứ việc ra chơi. Tôi sẽ lấy điểm này là điểm kiểm tra 15 phút.

Tiếng lục cặp, tiếng rút giấy lào xào lào xào diễn ra không ngớt. Tụi bạn tôi hớn hở ra mặt, tay ghi ghi chép chép lia lịa. Có đứa cố nặn óc tìm tòi, bộ mặt khó đăm đăm trông giống hệt thi sĩ... dỏm. Có đứa mang bộ mặt "thần thừ" ngồi ủ rũ. Những cánh thư từ đủ mọi phía đáp la liệt xuống bàn tôi. Những lời cầu xin tha thiết kíc‌h thí‌ch cái dạ dày trống rỗng của tôi quá cỡ: "Hòn đảo cô đơn ơi! Bạn giúp tôi với. Dù chỉ 2 câu thơ thôi cũng được. Món chè đậu xanh nước dừa đang đợi bạn đấy" "Cô nàng lãnh đạm yêu dấu của tôi ơi! Thi sĩ nổi như... cồn của lớp! Bạn là một người tốt nhất trần gian, lẽ nào bạn đành lòng nhìn tôi bị điểm một. Lẽ nào bạn không thích món bún bò ngon tuyệt hảo?" Những bức tình thơ ngào ngạt mùi đồ ăn đầy sức cám dỗ bị người nhận phũ phàng gạt qua một bên. Những người gởi chờ mãi chẳng thấy thư hồi âm đành tuyệt vọng quay sang hì hục với cây viết và tờ giấy.

Tôi lơ đễnh đưa mắt đảo một lượt quanh sân. Hai hàng phượng vĩ buồn ủ rũ, cành cây trụi lá đứng trơ ra đương đầu với những cơn gío rét dữ dội. Tôi nhìn đăm đăm vào những hàng phượng tội nghiệp. Trong óc tôi, những cánh phượng lung linh đỏ rực loáng thoáng hiện ra rồi biết mất. Phượng đã ngủ quên rồi giữa mùa đông giá rét. Vần thơ của tôi cũng trốn biệt trong cây viết dại khờ. Mười lăm phút trôi qua, một đứa nộp bài, rồi hai đứa, ba đứa..., rồi cả lớp. Tụi bạn nhốn nháo ùa ra khỏi lớp, cười nói râm ran cả sân trường. Một luồng gió lạnh thổi ùa vào căn lớp trống trải, toàn thân tôi chợt run lên. Mắt tôi vẫn chăm chú dán vào hai hàng phượng gầy trơ xương. Bỗng có tiếng giầy lộp cộp đi về phía tôi. Tôi hốt hoảng nhìn lên và bắt gặp cái chau mày của thầy. Tờ giấy trắng trong tay tôi run run, rã rời.

- Thúy Loan! Em làm cho thầy vô cùng thất vọng. Thầy cứ ngỡ sẽ được đọc một bài thơ rất hay của em. Vậy mà...

Tôi đáp lời thầy với vẻ dửng dưng, lạnh lùng:

- Thưa thầy, chắc thầy cũng biết là làm gì có hoa phượng vào tháng này.

- Tôi đồng ý như vậy. Nhưng diều chủ yếu là em phải tưởng tượng, phải biết tưởng tượng. Em nghe rõ chưa?

Thầy mỗi lúc một lớn tiếng làm tôi phát hoảng lên. Những lý lẽ yếu ớt của tôi đưa ra để biện hộ cho mình:

- Nhưng tưởng tượng bất cứ điều gì cũng phải dựa trên sự thật, thưa thầy. Em không thể ngợi ca màu sắc đỏ rực của hoa phượng khi tận mắt em chứng kiến hai hàng phượng trong sân trường đều không còn một chiếc lá.

Thầy đứng ngây ra nhìn đứa học trò bướng bỉnh như nhìn một tinh tú lạ. Thầy giật phắt tờ giấy trắng run run trong tay tôi. Mặt thầy đỏ gay, ánh mắt tóe lửa nhìn tôi giận giữ:

- Em giỏi lý luận lắm! Tôi cho em con zêrô để em hiểu thế nào là... lười biếng.

Nói và làm. Con số không to bằng quả trứng vịt được ngòi bút quái ác của thầy điểm rất nhanh, giữa tờ giấy trắng. Tôi lơ đểnh quay mặt đi chỗ khác. Vẻ dửng dưng lạnh lùng che giấu con tim run rẩy đau nhói trong tôi.

Từ đó tụi bạn không còn nhìn tôi bằng đôi mắt ngưỡng mộ đối với một thi sĩ nữa. Họ ngày càng xa lánh và lạnh nhạt tôi. Tôi càng thu mình nhỏ lại trong cái vỏ ốc chật hẹp và nhìn họ bằng ánh mắt giễu cợt. Vẻ kiêu căng ngạo mạn của lũ bạn lúc nào cũng phô trương trên mặt không cần dấu diếm. Bởi một lẽ đơn giản: những bài thơ của họ được điểm lớn. Tôi mĩm cười chua chát khi nhớ lại con số không to tướng đỏ chói của thầy. Tôi tự trách mình sao qúa thật thà. Sao không làm như lũ bạn: cóp pi thơ để được điểm lớn. Tôi trách cho trí tưởng
tượng của mình quá nghèo nàn. Trách thói quen không biết giả dối của mình.

Tôi đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ chợt nhỏ Hằng nhéo vào vai tôi một cái đau điếng:

- Loan nè, bạn cứ mãi làm "hòn đảo cô đơn" saỏ Còn mấy tháng nữa là nghỉ học rồi mà.

Bích nắm tay tôi thân mật:

- Loan, nhà thơ nổi tiếng của lớp ơi! Bạn mơ ước gì? Nói đi, tụi này sẽ vô chùa van vái
Phật trời phù hộ cho bạn.

Thắng "ca sĩ" cất giọng thanh thanh:

- Loan phải mơ ước thật cao nghen! Để khi nó rớt xuống là vừa tầm với mình, như một
nhà văn nào đó đã nói trên báo.

- Trước tiên, mình xin các bạn đừng gọi mỉa mai mình là nhà thơ nữa. Dù sao, mình cũng bị
điểm không môn làm thơ mà.

Minh "lém" cắt ngang - Chứ Loan tưởng tụi này giỏi lắm hả? Nói thiệt nghen, toàn là... ăn
cắp thơ của người ta không đó.

Cái thông báo "thận trọng" của Minh chẳng có gì mới mẻ đối với tôi. Tôi đã thấu tận tim gan của họ từ khi thầy mới đọc lên những bài thơ tiêu biểu. Tôi tiếp tục phát biểu cảm tưởng của mình:

- Ước mơ của mình rất giản dị và rất thấp. Bởi vậy mình không sợ bị rớt xuống đâu.

- Ước mơ gì mà thấp dữ vậy nhà thơ? Nói nhanh ra đi! Bạn làm tụi mình sốt cả ruột hà.

- Mình dự định sẽ thi vào ngành sư phạm vì mình thích làm cô giáo.

"Tư tưởng lớn" của tôi vừa được tuyên bố, lập tức những bộ mặt hớn hở của tụi bạn chợt xìu xuống như bong bóng xì hơi. Tôi đọc được cả sự thất vọng ê chề lẫn sự khinh bỉ trong mắt mỗi đứa và tôi tự hỏi: Chẳng lẽ thi vào sư phạm là một cái tội hay sao? Chẳng lẽ thầy cô giáo, những người hết lòng truyền thụ kiến thức cho thế hệ đi sau là những người có tội? Dẫu sao, tôi cũng cảm thấy tự hào vì mình đã dám làm một việc mà không ai dám làm: Thi vào sư phạm.

Thấm thoát mà ngày thi tốt nghiệp đã cận kề. Suốt ngày tôi đóng kín cửa phòng, không cho gió độc lọt vào để yên tâm mà "sôi kinh nấu sử". Kết quả thi học kỳ hai, điểm số tôi cao nhất lớp. Thầy cô ngỡ ngàng nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc. Tụi bạn tiếp xúc với tôi với bộ mặt Hình Sự xen lẫn sự ganh tị - Những "cây" văn, "cây" toán, "cây" sinh... giờ đây nằm la liệt dưới chân tôi. Một vài đứa bị cấm thi tốt nghiệp than thở: "Kỳ này mấy ổng, mấy bả gác căng quá" Con điểm 9 đỏ chói nằm một cách kiêu ngạo trên bài thi môn văn của tôi là đề tài muôn thưở cho tụi bạn xầm xì bàn tán. Hành chữ to đậm của thầy chủ nhiệm phê trong sổ học bạ cứ mãi lởn vởn trong óc tôi: "Giỏi, đáng khen, nhưng đây chưa phải là kết quả cuối cùng". Tôi cười thầm trong bụng: "Bây giờ người ta nghi ngờ cả sự thật vì cuộc đời đã có quá nhiều dối trá".

Trưa hè oi ả, ông mặt trời như một núi lửa khổng lồ rượt đuổi như muốn thiêu sống những người đi đường. Nắng chang chang như táp vào mặt. Nắng chan mỡ gà trên những ruộng lúa vàng tươị Những cây phượng đỏ rực rỡ ở ven đường như sắp bốc cháy - chiếc xe đạp của tôi lồng lên trên sỏi đá lạo sạo. Con lộ đá ngoằn ngoèo như con rắn lượn đã dài lại càng dài thêm. Bụi tung lên mù mịt làm tôi muốn ngộp thở.

Tôi đến cổng tưởng đã hơn hai giờ. Mồ hôi nhễ nhại ướt cả áo. Vừa thấy tôi, tụi bạn đã chạy ra, reo hò ầm ĩ:

- Đãi tụi mình đi, Loan đậu thủ khoa rồi! Hoan hô! Hoan hô!

Rồi không cho tôi kịp có ý kiến, cả bọn công kênh tôi lên, đi thẳng đến trước bảng thông báo. Nhìn thấy con số bốn mươi tròn trịa cạnh tên mình, tôi nhảy cỡn lên như trẻ nít. Thầy cô và cả các bạn lớp khác cũng bao vây lấy tôi. Nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến và tự hào. Tôi bỗng thấy mình trẻ con, mình bé lại trước sự quan tâm chân tình ấy.

Một lúc sau, căn tin đã vang lên tiếng nói cười vui vẻ. Những cái miệng xinh xinh cười nói huyên thuyên như ngày hội. Những ly chè, ly kem được vét sạch sẽ mà chẳng đứa nào muốn về. Đứa nào cũng muốn ngồi với nhau thêm "một chút" nữa. Và những cái "một chút" ấy cứ nối tiếp nhau, trôi qua thật nhanh. Khi bóng hoàng hôn lãng vãng đến trong sân trường, tụi bạn kéo nhau ra về. Có đứa đòi chở tôi về tận nhà, tôi xua tay từ chối.

Sân trường vắng ngắt, hoàng hôn buông phủ lên những ngọn cây. Tôi thơ thẩn đi dưới hai hàng phượng vĩ, lòng tràn ngập bao nỗi vui buồn lẫn lộn. Cơn gío cuối ngày nhè nhẹ thổi, những cánh phượng rực lửa loạng choạng rời cành đậu xuống vai tôị Tôi cúi nhặt những cánh phượng nhỏ xíu, nghe nỗi cô đơn thấm tận vào hồn. Cây viết và quyển sổ con trong tay tôi động đậy liên tục. Tôi ngồi dựa vào gốc cây, mắt đăm đăm nhìn lên những cành hoa đỏ rực. Ôi! Màu đỏ của hoa phượng, màu máu con tim và cũng là màu của... con số không tròn vành vạch thầy điểm giữa tờ giấy trắng thuở nào.

Trong óc tôi, những vần thơ đã được phượng hình rồi bất giác ào ào tuôn ra trên đầu ngòi bút.

Tôi viết, viết mãi... Những vần thơ xuất phát từ con tim, từ tấm lòng non dại chợt vỡ
ùa ra như tiếng ve ngân dài giữa mùa hạ.

Bóng thầy dạy văn thấp thoáng ẩn hiện ngoài cổng trường. Tôi hốt hoảng vừa chạy theo thầy vừa kêu lên thảng thốt:

- Thầy ơi! Bài thơ... bài thợ..hoa phượng!

Tia nắng cuối ngày rưng rưng rọi thẳng vào chùm hoa phượng rực lửa rồi tắt ngấm. Bóng áo xanh của thầy đã biến mất trong dòng xe cộ nhộn nhịp. Tôi nghe lòng mình rưng rưng, đôi tay bé bỏng rã rời nắm chặt lấy bài thơ viết muộn.

Hạt Huyền

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật