Bạc tóc một mùa hè

Star Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Mỗi khi con vuốt tóc mẹ hỏi về những sợi bạc, vùng biển ám ảnh và thời khắc đớn đau còn hơn cái chết lại ập về khiến mẹ nghẹn ngào…
Bạc tóc một mùa hè
Ảnh minh họa

Đã 3 mùa hè trôi qua rồi mà mẹ vẫn nhớ như in cái ngày khủng khiếp đó mỗi khi đứng trước biển. Chiều hôm đó, mẹ đã trải qua cái cảm giác kinh hoàng của gang tấc, của khoảnh khắc, của sinh – tử, của sống – còn, của tột cùng đau khổ và hạnh phúc an yên. Mỗi khi con vuốt tóc mẹ hỏi về những sợi bạc, vùng biển ám ảnh và thời khắc đớn đau còn hơn cái chết lại ập về khiến mẹ nghẹn ngào…

Mẹ quyết định viết ra câu chuyện này khi một mùa hè mới đang bắt đầu và mọi cảm xúc nghẹn ngào trong mẹ đã dường như lắng xuống. Nhưng không phải vậy, câu chuyện cũ ùa về lại làm trái tim mẹ một lần nữa rớm máu..

… Cái nắng tháng 5 đầu mùa ngột ngạt, bức bối thực sự khiến người ta khó có thể cưỡng được khao khát trở về bản năng nguyên thủy khi ngay trước mặt là biển xanh sóng vỗ rì rào. Biển Sầm Sơn rộng, bãi biển mênh mông, tắm tự do, không phân ranh giới, khác hẳn với những bãi biển nghĩ dưỡng có phân ra từng khu vực và hầu hết đều có ranh giới mà nhà mình hay đi trước đó. Đây chính là mối nguy hiểm đầu tiên mà mẹ không ngờ tới. Nguy hiểm thứ hai là lần đi biển này chỉ có ba mẹ con mà không có bố. Và thứ ba là mẹ đã ngại thay đồ tắm, đã quá ngây ngô mà chủ quan quên hẳn hai mối nguy hiểm đầu tiên. Mẹ hồn nhiên ngồi trên bờ buôn chuyện cùng các cô dù mắt vẫn dõi theo con và anh Tộ đang đùa nghịch cùng mọi người trong đoàn cùng với những con sóng biển. Cả đoàn mình nắm tay nhau kết thành một bông hoa to và liên kết với nhau cả bằng những chiếc phao nhỏ đầy sắc mầu. Người đi tắm biển Sầm Sơn đông ghê gớm, càng về chiều càng đông đặc, những con sóng càng ngày càng mạnh hơn, gió thổi chéo khiến cho các ngọn sóng cũng đánh chéo và mọi người ngày càng có xu hướng dạt dần về phía trái bãi biển… Thế rồi vừa dứt tràng cười với mấy cô thì trong tích tắc mẹ bỗng phát hiện cái “nhụy hoa” của vòng tròn bông hoa của cả đoàn là con đã biến đâu mất! Căng mắt ra nhìn xa hơn, rộng hơn càng không thấy đâu. Ơ cái thằng bé béo mập, dạn nước, ham chơi, nghịch ngợm nhất đoàn đi đâu rồi? Cố trấn tĩnh, mẹ lao xuống biển hỏi các cô chú trong đoàn, mọi người cũng chợt nhận ra sự biến mất của con. Các cô, các bác đều nhớn nhác phân công nhau đi tìm con dọc bãi biển. Mà người thì đông quá, giống nhau nhiều quá… Phút chốc mẹ cảm thấy gì đó như là đất sụt dưới chân. Mẹ nắm lấy tay anh Tộ lắc hỏi liên hồi, tuyệt vọng: “Tộ ơi, mẹ đã dặn con phải để mắt đến em kia mà… Tộ ơi, con đi tìm em cho mẹ nhé Tộ ơiiiiiii…”. Thế rồi mẹ cùng anh lao xuống biển, nước ngập đến ngực, sóng đánh mẹ ngã dúi dụi, hất mẹ trở lại và ra xa hơn chỗ cũ rất nhiều… Cứ thế, mẹ thất thần sấp ngửa tất tưởi vừa đi vừa cố quệt hai hàng nước mắt để căng mắt tìm con, xem con lẫn ở đâu với hàng ngàn người trong bộ đồ tắm mầu sắc kia. Giây phút đó mẹ đã nghĩ thật không ngờ chuyến đi này lại là chuyến đi định mệnh, lại là ngày mà mẹ không còn con nữa, ngày mà con vĩnh viễn rời xa mẹ theo một cái cách không thể đau đớn hơn… Mắt mẹ nhòe đi, chân mẹ bước không còn vững, mẹ hết hy vọng khi nhìn thấy những cái lắc đầu lo lắng của các cô chú đồng nghiệp, mẹ thấy anh Tộ của con lại tất tả lao đi giữa dòng người ken đặc đang nô đùa nhảy sóng… Mẹ không biết bao nhiêu phút, bao nhiêu giây đã trôi qua hay thời gian đã đóng băng lúc đó, chỉ biết một nỗi đau đớn dâng đầy, bóp nghẹt lấy trái tim mẹ….

Bỗng con từ đâu “mọc” ra ngơ ngác ngay trước mặt mẹ và mọi người. Không kìm chế được, anh Tộ nhảy xổ ra và tát một cái thật mạnh vào má con, vừa mắng anh vừa khóc tu tu như một đứa trẻ: “Sao mày lại đi đâu để cho mẹ và tao đi tìm nãy giờ có biết không. Mất dậy. Huhuhu”… Còn mẹ thì vừa cười vừa mếu, ôm chặt con trong lòng, khóc như mưa như gió. Chỉ có con thì vẫn ngơ ngác như một con bò đội nón mặc dù “con bò em” vừa lĩnh cái tát không nhẹ của “con bò anh”. Thì ra một cô trong đoàn đã đi tìm và thấy con vẫn đang vô tư lặn ngụp một mình ở phía cuối bãi biển… Con nói với cô: “Cháu đi tìm mọi người nhưng chả nhìn thấy ai cả cô ạ”… Cả đoàn lục tục đi lên khi hoàng hôn đã nhuộm tối dần bãi biển dài bắt đầu thưa vắng…

Kể từ kỷ niệm hãi hùng đó, mẹ phát hiện tóc của mẹ xuất hiện rất nhiều những sợi bạc. Mỗi khi con vuốt tóc mẹ hỏi về những sợi bạc, vùng biển ám ảnh đó và thời khắc mẹ ngỡ như chẳng còn gì trong tay lại ập về khiến mẹ không khỏi nghẹn ngào…

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật