Mỗi người một nửa

Susucn Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Đầu phía đông thị trấn có một tiệm nhỏ bán hàng tạp hóa, chủ tiệm là bà Trương. Bà Trương tuy đã sáu mươi bảy tuổi nhưng vẫn còn sáng suốt, linh lợi, bán hàng chưa có bao giờ nhầm lẫn của ai. Vậy mà, giữa trưa hôm qua, trong tiệm của bà đã xảy ra một chuyện.
Mỗi người một nửa
Minh họa: Lê Tâm.

Một cậu thanh niên, xem ra không phải là người ở thị trấn này bước vào trong tiệm. Cậu ta lấy ra tờ giấy bạc một trăm nhân dân tệ đưa bà Trương: “Tôi mua một bao thu‌ốc l‌á “Lợi Quần” hai mươi tệ”. Bà Trương nhận tờ giấy bạc, giơ lên ánh sáng săm soi rồi dùng mấy ngón tay vuốt vuốt: Trực giác đã mách bảo cho bà biết đây là một tờ tiền giả. “Này cậu, hãy trả bằng tờ hai mươi tệ được không? Tôi không có tiền trả lại”.

“Bà phải trả lại chứ. Hãy đưa thu‌ốc l‌á trước đã, tiền tôi trả sau”, giọng cậu thanh niên đột nhiên trở nên cứng rắn.

“Cậu à, tiệm tôi nhỏ, vốn ít, tôi không có ghi sổ nợ”.

“Không được! Hoặc là lấy tiền để trả lại cho tôi, hoặc là đưa tôi thu‌ốc l‌á, nếu không thì bà sẽ biết…”.

Hai người to tiếng, lời qua tiếng lại khiến mấy người có mặt quanh đấy chú ý, đã có người hảo tâm muốn ứng trước tiền lẻ để bà trả lại.

Cậu thanh niên thấy có dấu hiệu bất lợi cho mình thì giở bài cùn: “Này, các vị không biết chứ, lúc đầu tôi đưa cho bà ấy tờ tiền thật, bà ấy nhận rồi dùng tay vuốt vuốt mấy cái thì lạ kỳ thay, tờ tiền biến ngay thành đồng tiền giả, khó mà nhận ra nữa. Hừm, già như thế rồi mà còn biết diễn trò ảo thuật biến tiền thật thành tiền giả cơ đấy!”.

Sự việc mỗi lúc một thu hút thêm người hiếu kỳ vây quanh. Có người nói: “Hãy gọi 110 báo cho cảnh sát!”; người khác lại nói: “Báo cảnh sát thì ích gì! Cảnh sát thì cũng đâu có thể làm rõ được cái tờ giấy bạc ấy là của ai”.

Bà Trương thấy tranh chấp khó có kết quả liền đưa ra một giải pháp linh hoạt: “Này cậu, bây giờ hai chúng ta không có cách gì để chứng minh được tờ tiền giả này là của ai, đúng không?”.

“Đúng rồi!”, cậu thanh niên nhanh nhảu đáp.

“Vậy thế này nhé, tôi và cậu, mỗi người một nửa, được chứ?”.

Ây dà, mỗi người một nửa, hay nói cách khác là mỗi người năm mươi tệ xem như là giải pháp hài hòa vì không phân thắng bại, không biết rõ ai thị, ai phi.

Có người lớn tiếng trách bà Trương vì sao lại phải vô cớ chịu mất oan năm mươi tệ mà lẽ ra bà không đáng phải chịu.

Cậu thanh niên cũng thấy nếu để sự việc kéo dài thêm thì sẽ bất lợi cho mình, vớ được năm mươi tệ cũng là tốt lắm rồi nên vỗ ngực: “Thôi được, tôi đồng ý!”.

Bất đồ, bà Trương nhanh nhẹn giơ cao tờ giấy bạc rồi chỉ nghe “soạt” một tiếng, tờ giấy bạc giả ấy đã bị xé làm hai nửa, sau đó bà đưa cho cậu thanh niên nọ một nửa: “Cậu đã đồng ý rồi thì hãy cầm lấy một nửa của cậu, còn nửa này là của tôi”.

Đám đông vây quanh như chợt bừng tỉnh, vỗ tay reo hò ầm ĩ.

Cậu thanh niên hết nhìn thái độ bình thản của bà Trương, lại quay nhìn đám đông đang ồn ào vây quanh thì mặt mũi xám ngoét, bỏ lại nửa tờ giấy bạc giả, vội vã lách người ra ngoài, chuồn thẳng.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật