Tiếng nổ bí ẩn

Susucn Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Được rồi! Mọi người nghe đây! - Thám tử Gray thuộc Sở Cảnh sát London nói với những người đang có mặt tại đồn cảnh sát - Lúc đó mọi người đều ở cách vị trí nạn nhân bị sát hại là 20 mét, nhưng không ai trong số những người có mặt ở đây nhìn thấy kẻ giết người. Vậy thì tại sao các ông, các bà lại trình báo rằng đã nghe thấy tiếng súng nổ, trong khi nạn nhân bị đâm chết bằng dao?
Tiếng nổ bí ẩn
Minh họa: Lê Tâm

- Điều đó là có thật, phải không mọi người? - Nhà thơ Roland Malo đáp. Ông là bạn thân của nạn nhân Wilson Mather, đồng thời cũng là người có mặt tại nơi xảy ra vụ trọng án.

Ngoài vị thám tử và nhà thơ nói trên ra, trong phòng còn có hai người khác. Đó là Ivor Vilnikoff và vợ ông ta, một phụ nữ xinh đẹp, nhưng lúc này khuôn mặt bà tái nhợt như mặt người chết. Cả hai đều im lặng trước câu hỏi vừa rồi của nhà thơ Roland.

Cái cách mà thám tử Gray liếc nhìn Ivor Vilnikoff chứa đầy sự nghi ngờ. Anh lên giọng:

- Quả thật là nạn nhân đã bị giết vì một vết dao rạch nát cổ họng, nhưng thật tiếc là không hề có con dao nào được tìm thấy tại hiện trường. Nay các ông, các bà lại khai báo rằng có tiếng súng nổ khi vụ án xảy ra. Vậy thì chuyện gì đã xảy ra?

Roland chất vấn:

- Thế anh đã cho đào đất ở khu vực xảy ra vụ án chưa? Wilson vốn có chứng sợ các khu vườn đấy. Có thể con dao đã được thủ phạm chôn giấu dưới đất!

- Không có một con dao nào được chôn trong vườn của ông Wilson cả. Tuy vậy… - Một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu thám tử Gray - Điều này có thể là một nhân tố liên quan đến vụ giết người. Tôi sẽ gọi điện cho bác sỹ Dixon Hawke. Ông ấy là một trong những nhà nghiên cứu tội phạm hàng đầu. Nếu có người nào giải thích được nỗi sợ kỳ lạ của ông Wilson như nhà thơ Roland vừa nói thì đó chính là bác sỹ Dixon!

Mười phút sau, bác sỹ Dixon bước chân vào đồn cảnh sát. Việc đầu tiên ông làm là lắng nghe câu chuyện của nhà thơ Roland: "Gần đây Wilson có nói với chúng tôi về một giấc mơ mà đêm nào anh ấy cũng gặp. Trong mơ, bạn tôi thấy mình lang thang giữa một khu vườn rộng lớn. Wilson bước đi dưới những tán cây, lúc nào cũng cảm giác rằng, có một cái gì đó rất khủng khiếp đang trốn trong bụi rậm, chỉ chờ có thời cơ là nhảy xổ vào anh…".

Bác sỹ Dixon cắt ngang lời Roland:

- Vậy một trong bốn người các vị đã đề nghị ông Wilson đi dạo quanh công viên Yew cùng bạn bè của mình để giải tỏa được nỗi sợ hãi đó?

- Đúng vậy! - Roland đáp - Chính tôi là người nghĩ đến việc đến thăm nơi xảy ra vụ án. Chỗ đó giống hệt khu vườn trong mơ của Wilson!

- Và đây là nơi ông Wilson bị giết? - Bác sỹ Dixon giơ ra tấm ảnh chụp một bụi cây vừa mới được thám tử Gray dúi vào tay ông.

- Đúng, đúng là nơi đó! - Roland quả quyết - Tôi nhớ rất rõ, vì địa điểm này giống với nơi mà Wilson tả lại rằng xuất hiện trong giấc mơ của anh ấy!

Vị bác sỹ quay sang nhìn thám tử Gray. Hiểu ý bạn mình, vị thám tử vội trả lời:

- Chúng tôi đã cho kiểm tra toàn bộ hiện trường vụ án và sau đó cho phong tỏa. Còn các ông bà đây là những người duy nhất ở gần địa điểm xảy ra vụ án khi đó!

- Thưa hai ông, liệu chúng tôi có phải chịu sự giám sát của cảnh sát cho đến khi vụ án này kết thúc không? - Ivor Vilnikoff hồi hộp đặt câu hỏi. Trước khi Gray kịp trả lời Ivor thì Dixon đã đáp lời thay anh:

- Chuyện đó không cần thiết. Phía cảnh sát đã làm tất cả những gì có thể. Bây giờ chúng ta chỉ còn một cách duy nhất là chờ đợi cho đến khi có bằng chứng mới xuất hiện!

Suýt nữa thì thám tử Gray đã nhảy dựng lên. Phải nhờ đến cái nháy mắt của bạn mà anh mới tự ngăn được hành vi đó của mình rồi nói:

- Bác sỹ Dixon đây nói rất đúng. Hiện đã có một vài cảnh sát đang làm nhiệm vụ theo dõi hiện trường, nhưng có lẽ trong ngày hôm nay họ sẽ được rút về!

- Vậy thì chẳng lẽ các ông bỏ dở việc điều tra sao? - Nhà thơ Roland ngạc nhiên hỏi.

- Chúng tôi không thể làm gì thêm trong lúc này được nữa rồi! - Thám tử Gray tỏ vẻ bất lực.

*

- Anh đã điều tra được gì về Ivor Vilnikoff?" - Bác sỹ Dixon hỏi thám tử Gray. Có vẻ như trong khi nói chuyện với các nhân chứng trước đó, ông đã nhận ra cái nhìn nghi ngờ của vị thám tử đối với Ivor.

- Không có gì nhiều cả! - Thám tử Gray đáp - Ông ta là một người Nga mới chuyển đến sống tại London cách đây hơn chục năm. Hiện tại ông ta là một nhà điêu khắc, còn trước đó làm việc trong một gánh xiếc.

- Mối quan hệ của ông ta với nạn nhân như thế nào?

- Bà Norah Daley vợ ông ta là diễn viên sân khấu. Vì công việc của mình mà bà ấy cùng ông Wilson và nhà thơ Roland trở thành bạn thân… - Vị thám tử nói tiếp sau một giây ngập ngừng - Hai vợ chồng họ có vẻ như không được hòa thuận với nhau cho lắm. Đã có lần hàng xóm báo với cảnh sát rằng, ông Ivor dùng roi đánh vợ mình. Ấy thế nhưng khi được triệu về đồn thì cả ông ta lẫn bà Norah đều phủ nhận chuyện đó.

- Hừm…- Bác sỹ Dixon gãi cằm, ra vẻ suy tư - Khả nghi đấy! Anh thử để tôi theo dõi cặp đôi này xem sao!

*

Buổi tối hôm sau, bác sỹ Dixon đi đến căn hộ của vợ chồng Ivor Vilnikoff và Norah Daley. Ông nói chuyện với vị cảnh sát được giao nhiệm vụ bí mật theo dõi cặp đôi này. Theo lời anh ta thì cả ngày hôm đó, vợ chồng Ivor Vilnikoff không rời nhà nửa bước. Thế nhưng, trong khi nói chuyện với bác sỹ Dixon, Norah lại cho biết chồng bà không có nhà: "Chúng tôi lại cãi nhau!" - Người nữ diễn viên chỉ vào cái má bầm tím của mình vẫn còn hằn rõ những dấu tay - "Anh ấy bỏ đi đâu đã được mười phút rồi!".

- Bà cho tôi hỏi về bức ảnh kia được không? - Nói rồi bác sỹ Dixon liếc nhìn về một tấm ảnh được đóng khung trên tường. Trong ảnh là chàng thanh niên chưa đến 30 tuổi đang đứng cạnh một con ngựa. Chàng trai mặc chiếc áo gilê màu đỏ trông thật bắt mắt và trên tay anh là cái roi da.

- À, đó là anh Ivor thời còn làm nhà huấn luyện ngựa cho một gánh xiếc… Đôi lúc tôi nghĩ rằng anh ấy coi tôi không phải là con người mà là con ngựa chưa được thuần hóa!

Bà Norah lặng đi một lúc rồi mới nói tiếp, giọng bà nghẹn lại như đang cố kìm nước mắt:

- Vợ chồng tôi vừa mới bàn bạc với nhau về cái chết của Mather. Ivor nghĩ Mather bị giết bởi một con đại bàng hay chim cắt. Anh ấy kể rằng mình đã từng thấy nhiều người bị móng vuốt của chim rạch toác da hồi còn ở đoàn xiếc!

- Vậy còn tiếng nổ thì sao?

- Ivor đoán rằng đấy không phải tiếng súng nổ, mà là tiếng cánh chim đập mạnh vào lưng Mather!

*

Mười lăm phút sau, chiếc xe taxi chở bác sỹ Dixon phóng hết tốc lực về phía hiện trường vụ án. Bức ảnh và lời khai của bà Norah chính là mảnh ghép còn thiếu để ông lắp ráp lại thành một giả thuyết điều tra.

Gần như không một khoảnh đất nào trong công viên Yew lại không bị cảnh sát đào xới để tìm kiếm bằng chứng. Nhưng khác với cảnh sát, bác sỹ Dixon không hướng con mắt của mình xuống dưới đất mà lại hướng lên những tán cây. Ông đến bên từng cái cây, đồng thời ôm lấy phần gốc của nó rồi chủ động rung thật mạnh.

"A đây rồi!" - Một cành cây suýt nữa rơi trúng đầu vị bác sỹ. Nhưng khi cầm nó lên, ông Dixon lại phát hiện đó không phải cành cây mà là một cái roi. Khi làm chiếc roi da này, người nghệ nhân đã cố ý để cho đầu roi sao cho thật bẹt và cứng y như một lưỡi dao.

Vì chăm chú quan sát chiếc roi mà vị bác sỹ không nghe thấy tiếng chân người đằng sau ông. Phải đến khi một cánh tay lực lưỡng choàng qua cổ mình thì bác sỹ Dixon mới nhận ra nguy hiểm. Đạp một cú thật mạnh xuống chân kẻ tấn công, và lợi dụng lúc hắn thét lên vì đau, bác sỹ Dixon lách người thoát ra được. Tận dụng những kiến thức về môn Judo từ hồi còn học phổ thông, Dixon khéo léo luồn về đằng sau kẻ lạ mặt rồi lấy đầu gối thúc thật mạnh vào điểm giao giữa cột sống và xương chậu của hắn. Cú thúc bất ngờ ấy của bác sỹ Dixon khiến cho kẻ lạ mặt lập tức đổ gục xuống đất như một cái cây cổ thụ.

*

Trong lúc bị thám tử Gray và bác sỹ Dixon thẩm vấn tại đồn cảnh sát, Ivor Vilnikoff không hề sợ hãi như thường thấy ở những kẻ tội phạm bị bắt quả tang. Ngược lại, Ivor tỏ ra tự hào về tội ác của mình: "Tôi đã muốn giết Mather từ lâu vì tội ngoại tình với Norah, nhưng chưa có cơ hội, mà phải chờ đến lúc hắn ta kể lại về giấc mơ của mình thì mới bắt đầu xây dựng kế hoạch. Chính tôi là người đã gợi ý cho Roland đi dạo quanh công viên…

Bốn người chúng tôi đi dạo cùng nhau một lúc rồi tách nhóm. Tôi trốn đằng sau một bụi cây, thủ sẵn cái roi còn giữ từ hồi làm huấn luyện ngựa. Lúc Mather đi qua bụi cây, tôi dùng chiếc roi rạch một nhát trên cổ hắn!

Nhưng vì cái roi đã lâu không được tra dầu cho nên khi tôi quất nó vào cổ Mather đã phát ra âm thanh rất to. Đấy chính là tiếng súng mà mọi người đã nói đến. Vừa kịp lúc mọi người chạy lại thì tôi đã ném chiếc roi lên ngọn cây nhằm mục đích phi tang vật chứng.

Nếu không vì bác sỹ Dixon đây thì tối nay tôi đã lấy lại được chiếc roi đó và coi như mọi dấu vết tội ác được xóa sạch vĩnh viễn!".

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật