Bông sen thơm Phủ chúa

Susucn Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Mưa xuân không ngăn nổi Ngọc Lan tới cửa thiền. Mặc dù mùa đông đi được nửa tháng rồi nhưng khí lạnh vẫn chưa hết. Nữ tì mở cửa, gió lạnh tràn vào phòng. Mưa xuân kéo dài trên mái ngói nước cũng chảy thành dòng, trắng trong buốt lạnh, tí tách rơi bên thềm từ bi như tiếng chuông thánh thót.
Bông sen thơm Phủ chúa
Minh họa: Đặng Thảo Ngọc.

Thái phi tới cửa thiền cầu phúc cho cả gia đình từ hai tám tháng Chạp. Người ở trong chùa ăn Tết cùng với sư bà. Hôm nay rằm tháng Giêng, Thái phi muốn nàng tới cửa thiền, xin Đức Phật độ trì cho "sáng con mắt, chặt đầu gối", chiều bà cháu cùng về. Màn mưa dăng dài trên con đường ra cửa phủ, thanh kiếm của quân cấm vệ loáng nước mưa, người thị tì khẽ cúi đầu:

- Thưa Quận chúa! Người có thể chờ thêm ít hôm nữa, tạnh mưa đường khô, Quận chúa tới cửa Phật cũng chưa muộn. Ngoài thành, đường trơn không đi kiệu được.

Ngọc Lan vén tấm rèm châu, nàng thấy mưa xuân đọng dọc theo nhánh lá trông giống như chuỗi ngọc lấp lánh bảy sắc cầu vồng.

Mùa xuân mang lại cho nàng sức sống mới. Ngọc Lan không còn cảm thấy sợ những hạt mưa vẫn còn mang hơi lạnh.

Trong màn mưa, nàng như thấy bóng người trai trẻ. Chàng đang chờ nàng bên gốc bồ đề, nơi nàng đã thấy chàng lần đầu tiên, trong ngày rằm tháng Tám cùng bà nội đi lễ chùa. Suốt cả mùa đông dù lạnh tới đâu, hôm nào nàng tới cửa thiền, chàng cũng chờ ở đó.

Mặc dù bộ y phục nhàu nát nhưng không che nổi khuôn mặt vuông vức với vầng trán cao, lông mày rộng… Dáng vóc của một người sẽ làm nên việc lớn. Một vị quan thanh liêm có tài dưới trướng phụ thân của nàng. Mưa xuân đậu trên mạng nhện chăng trên vệ cỏ ven đường, nàng thấy chúng giống như những mảnh lụa mỏng nhẹ sáng long lanh. Khung cảnh quen thuộc của Phủ chúa mỗi mùa xuân trong con mắt người đang yêu, Ngọc Lan thấy nó lấp lánh như chưa từng gặp bao giờ. Ngoài thành chắc quang cảnh còn đẹp hơn nhiều. Quận chúa truyền lệnh cho đám thị tì:

- Thái phi hôm nay hồi phủ, ta phải tới đón người.

Mưa xuân êm đềm, gợi cảm, làm trái tim của nàng đập rộn ràng, thổn thức, mong chờ, cồn cào trong lồng ngực trẻ. Khi nào thì Lê Tú có thể được Chúa Thượng cho phép tự do ra vào phủ, như những người trong gia tộc. Trời mưa kinh thành Thăng Long vẫn nhộn nhịp.

Mưa đọng trên lá long lanh như hạt ngọc. Ít được ra ngoài nên mùa xuân càng mới lạ, tươi đẹp hơn trong con mắt của Ngọc Lan. Nó để lại trong nàng cảm giác mát mẻ, trong lành. Dưới ánh nắng ban mai tinh khiết, Ngọc Lan thấy cảm giác hân hoan trong lòng.

Đoàn người của Đặng Lân hùng hổ sấn tới. Nhận ra người ngồi trong kiệu là Ngọc Lan, hắn đành phải trả đường cho nàng đi. Bọn người của Đặng Lân như là một vết nhọ trên bức tranh đẹp. Cả kinh thành không ai muốn nhìn. Con người dâ‌m ô đó đi tới đâu là gây họa cho dân lành ở đó.

Ngọc Lan coi như không thấy hắn, trong khi con mắt của Đặng Lân hau háu nhìn nàng. Chàng nho sinh dưới gốc bồ đề đang chiếm tâm trí Ngọc Lan. Nếu khóa thi sắp tới, chàng có tên trong bảng vàng thì nàng sẽ xin phụ vương nhận chàng là ph‌ò mã. Nếu chàng không đậu, nàng sẽ nhờ Thái phi tiến cử với Chúa Thượng. Khi chàng có chức tước, nàng sẽ bày tỏ với phụ thân nguyện vọng của con gái. Phụ vương luôn chiều theo ý nàng, chắc là người sẽ đồng ý. Trấn Sơn Nam năm qua mất mùa, phụ thân của chàng nho sinh mất vì dịch bệnh. Lễ Phật rằm tháng Chạp không mang theo ngân lượng, nàng tháo chiếc vòng tay trao cho chàng:

- Chút lòng thành của thiếp mong chàng đừng từ chối!

Thái phi đang đợi nàng chỉ nói được có thế rồi vội vàng bước chân đi. Qua ánh mắt nàng, biết chàng sẽ không bán chiếc vòng vàng mà giữ lại làm tin. Mới hơn mười ngày chưa gặp Lê Tú, nàng đã cảm thấy như lâu lắm rồi. Mưa xuân lất phất bay, quang cảnh trời nước mang mang một màu cổ tích. Làng hoa Ngọc Hà, làng hoa Nhật Tân mở ra trước mắt. Ngọc Lan nửa muốn đi chậm để ngắm cảnh, nửa lại muốn mau chóng được gặp chàng nho sinh.

Nàng không muốn chàng phải chờ đợi lâu. Đám con quan học ít chơi nhiều sao sánh nổi với chàng. Dáng vẻ ngại ngùng, gương mặt ửng đỏ khi chạm tay con gái càng làm cho nàng yêu hơn. Những vườn cây lá non mỡ màng, những bóng đa cổ kính trầm tư, những mái nhà nhấp nhô, ẩn hiện, trong màu xanh tươi tắn…tất cả đều nhạt nhòa, lãng đãng trong mưa.

Nụ đào, nụ hồng chúm chím sung sướng đón nhận mưa xuân, đợi lúc tỏa hương, khoe sắc…. Trong mắt Ngọc Lan, vạn vật lúc hiển hiện, lúc mơ hồ, đẹp như một bức tranh thuỷ mặc. Nó càng đẹp hơn khi trong khung cảnh mùa xuân xanh có bóng dáng người trai mà nàng yêu mến.

Chùa nhỏ ở nơi hẻo lánh vắng người lễ Phật. Thái phi rất sáng suốt khi chọn nơi đây để cầu phúc. Thái phi không thích sự ồn ào náo nhiệt của các ngôi chùa trong kinh thành. Bà mặc áo Cà sa tự tay làm các việc như một vãi già.

Ngoài Ngọc Lan đứa cháu yêu nhất không có ai trong phủ được tới đây trong những ngày Thái phi niệm Phật. Ngọc Lan tới cũng phải dừng kiệu từ xa. Con đường gạch dẫn vào chùa ngầu bùn đất. Đám thị vệ phải gánh nước rửa đường cho nàng đi. Người Nho sinh kia rồi. Chàng ra cùng thị vệ rửa đường. Những viên gạch bát tràng đỏ hồng sáng lên trong nắng xuân. Mặc dù trời hửng nắng nhưng gió lạnh vẫn còn len lỏi trong các vòm cây kẽ lá. Nó chỉ đợi nắng nhạt chạy ra chiếm lại không gian. Đến chỗ người nho sinh nàng dừng lại hỏi thăm như là chưa từng quen biết:

- Thái phi và sư bà hiện đang ở đâu? Ngươi viết giúp ta tờ sớ trình Phật!

Nàng thưởng tiền cho người viết chữ đẹp. Dưới mưa xuân, muôn loài hoa bừng nở. Vườn chùa đẹp như một lẵng hoa khổng lồ. Lê Tú như một nhành cây khỏe khoắn, vượt lên trong bão táp cuộc đời. Khi chàng cúi đầu cảm ơn, Ngọc Lan nhận ra chiếc vòng vàng của mình được người nho sinh luồn vào sợi dây lúc nào cũng đeo trên cổ. Trong nắng xuân Ngọc Lan cũng rực rỡ như một bông hoa hải đường ngày xuân, kín đáo, kiêu sa …

Sau mùa đông dằng dặc, cỏ cây hoa lá có một chút lành lạnh của gió xuân, một chút ẩm ướt của mưa xuân, một chút âm ấm của nắng xuân... đã lên mơn mởn và toả ngát hương thơm quyến rũ bướm ong. Bốn con mắt nhìn nhau, một chút thôi rồi lại phải quay đi để tránh những con mắt của Thị vệ. Họ giấu gương mặt ửng hồng vào trong nắng mới.

Ngọc Lan muốn được tự do như những tia nắng. Nàng muốn được tung tăng như những con bướm trên đài hoa. Quận chúa muốn được hát ca như những con chim đang hót trên cành. Khu vườn chùa thay đổi từng giờ theo những tia nắng vàng rực rỡ. Ánh mắt của người nho sinh đẹp như nắng mai. Nàng trả lời chàng cũng bằng ánh mắt. Cả hai không ai nói một lời nhưng họ hiểu nhau:

- Mồng một tháng hai chàng lại chờ thiếp ở đây nhé. Chỉ có ngày lễ, thiếp mới được ra khỏi phủ cùng với Thái phi. Chúa Thượng rất trọng người tài chỉ có con đường học tập chàng mới đến được với thiếp. Phụ vương là người yêu văn thơ, chàng phải làm hài lòng người khi gặp mặt.

Tới nhà Phương trượng, nàng lại viết thư cho chàng nhờ sư bà chuyển giúp. Quận chúa ra vườn ngắm cảnh. Thái phi cũng ngạc nghiên vì sở thích mới lạ của đứa cháu nhu mì nhưng bà cũng không ngăn cản. Mưa xuân đem đến cho mỗi nụ hoa, cành lá, ngọn cỏ... dòng nhựa căng đầy sức sống. Nàng nhận được ánh mắt chàng nói rằng đã nhận được thư.

Mưa xuân khiến cho cảnh vật thiên nhiên trở nên đẹp đẽ làm mê đắm lòng người. Ngắm cành cây ngọn cỏ nào nàng cũng thấy đẹp. Ở đâu Ngọc Lan cũng gặp ánh mắt chàng. Lê Tú đang nhặt cỏ trong vườn, bề ngoài rất chú tâm vào công việc nhưng con mắt luôn kín đáo nhìn nàng. Dường như tâm trạng mỗi người đều rạo rực, xao xuyến lúc xuân sang. Nàng vẫy chàng lại gần chỉ vào cái cây như muốn chàng giải thích. Hiểu ý Lê Tú nói rất khẽ:

- Đời này không đến được với Quận chúa, kẻ bề tôi sẵn sàng làm Thị vệ, làm phu kiệu hay làm Thái giám để được gần nàng. Nếu hàng ngày không được nhìn Quận chúa thì thảo dân sẽ cắt tóc đi tu.

Nàng cũng nói nhỏ chỉ đủ Lê Tú nghe:

- Đời này em cũng chỉ yêu mình anh. Em tin mình sẽ đến được với nhau. Anh nhớ những gì trong thư em viết.

Nàng nói với Lê Tú như con gái một nhà thường dân. Trên đường về cảnh vật đẹp hơn bội phần trong mắt nàng. Đặng Lân và bầy chó của hắn đi nghênh ngang ngoài đường. Con quỷ mặt người là tai họa cho những thiếu nữ trẻ. Nếu nàng không phải là con gái của nhà Chúa thì sáng nay không thoát khỏi tay hắn. Về tới nhà, Chúa Thượng Trịnh Sâm tới vấn an sức khỏe Thái phi và ghé qua thăm con gái Ngọc Lan:

- Cha đã xuống chiếu lệnh cho các quan trong triều và cả các quan địa phương ở gần Thăng Long ngày mồng hai tới là ngày Thanh long Hoàng đạo, đưa con trai vào phủ ra mắt Quận chúa. Con bằng lòng ai ta cũng cho làm Quận mã.

Mặc dù Ngọc Lan xuân nay đã vừa tròn mười tám tuổi nhưng Chúa Thượng vẫn chưa hứa gả cho ai. Quận chúa Ngọc Anh chị gái của Ngọc Lan xuất giá từ khi mười sáu tuổi. Mặc dù hai chị em cùng một mẹ (Chính phi Ngọc Phương) nhưng Ngọc Lan được phụ thân Tĩnh Đô Vương Trịnh Sâm thương hơn. Mỗi khi Chúa Thượng thân hành tới cung Thủy Tinh thăm con gái, nàng không phải quỳ lậy như những người con khác. Ngọc Lan được ngồi trò chuyện với cha như những gia đình thường dân. Cái lạnh trong ngọn gió xuân hây hẩy và trong làn nắng xuân mới hé chỉ làm hồng thêm đôi má thiếu nữ.

Trong không gian rời rợi sắc xuân, mưa xuân giăng giăng. Ngọc Lan khoác áo cà sa cùng Thái phi về cửa Phật. Không muốn nhìn thấy Đặng Lân và lũ lâu la của hắn, nàng che kín rèm. Hôm nay là mồng một, ngày mai là mồng hai, nàng muốn gặp người Nho sinh. Đây là một cơ hội tốt để hai người đến được với nhau.

Phụ vương đã hứa chiều theo ý con gái. Lê Tú phải xuất hiện được trước mặt Chúa Thượng cùng với đám con quan. Họ sẽ chính thức là của nhau, danh chính ngôn thuận. Nàng ngồi chung kiệu với bà nội. Mưa xuân đến với đất trời và con người cùng vạn vật rất êm đềm, lặng lẽ. Nó không có sấm chớp, giông gió báo hiệu trước.

Như tình yêu của nàng với Lê Tú cũng đến tự nhiên không người mối mai. Phụ vương cho nàng được lựa chọn ý trung nhân là người yêu thương con gái bằng tình thương của tất cả những người cha trong kinh thành cộng lại. Mở kiệu Ngọc Lan không đứng nổi trên đôi chân của mình. Ngôi chùa Thái phi lễ Phật không phải là nơi người Nho sinh trọ học. Mưa xuân bao phủ vạn vật trong một màn sương khói huyền ảo kết bằng muôn vạn bụi nước li ti màu trắng đục, bay vẩn vơ trong gió nhẹ. Nàng mượn bút nghiên viết thư cho chàng nhờ Thị tì thân tín chuyển giúp. Thái phi cười đôn hậu khi nghe cháu gái bày tỏ nỗi lòng của mình:

- Sinh ra trong cung vua, phủ chúa mấy ai có được hôn nhân bằng tình yêu. Tất cả đều do người cha sắp đặt.

Phủ chúa được trang hoàng lộng lẫy, hàng trăm, hàng nghìn cái đèn lồng, cái nào cũng tinh xảo tuyệt vời. Tựa như ngày Tết mừng xuân. Mặt trời chưa lặn các Công tử con quan đã chờ ngoài cửa phủ. Chúa Thượng truyền chỉ cho cận thần đưa các chàng trai về Bắc cung. Đợi tới giờ lành Ngọc Lan sẽ ra chọn mặt. Bắc cung, có hồ nước gọi là Long Trì, trong hồ trồng rất nhiều hoa sen, hoa súng.

Những ngày đẹp trời Ngọc Lan vẫn cùng đám Thị tì đi dạo quanh hồ. Thế mà nay Quận chúa vẫn phải ngỡ ngàng trước cảnh đẹp.

Nàng không nghĩ Chúa Thượng lại chuẩn bị cho buổi lễ kì công đến thế. Ngọc Lan ngồi cạnh phụ vương trên ngai vàng. Tình thương của Trịnh Sâm dành cho con gái, đại thần già nhất trong triều cũng chưa từng thấy. Chứng kiến cảnh đó các chàng Công tử khi được gọi tới ai cũng cố gắng làm ra mình là người hoàn hảo nhưng cuối cùng không có ai được Ngọc Lan lựa chọn. Chúa Thượng nhìn con gái cười độ lượng.

Người Nho sinh đã không bước qua được cửa phủ. Vì chiếu chỉ của Chúa Thượng phải là con quan có cha bảo lãnh. Thế còn bức thư của nàng thì sao? Thị vệ không thể ngăn cản khi nhận ra bút tích của Thái phi. Có lẽ nào Lê Tú không còn yêu thương nàng nữa? Khi chàng Công tử cuối cùng ra về, Đặng Thị Huệ nấp sau tấm rèm, nở một nụ cười mãn nguyện.

Tuyên phi muốn dành Ngọc Lan cho em trai của mình nhưng chưa có cơ hội tỏ bày với Chúa Thượng. Chúa Thượng yêu thương con gái, lấy được Ngọc Lan địa vị của Đặng Lân lại càng được nâng cao trong giới quý tộc kinh kì và tầng lớp quan lại trong phủ. Người Thị tì mà Ngọc Lan tin cậy là tay chân của Đặng Thị Huệ. Nhất cử nhất động của nàng đều đến tai Tuyên phi. Vốn là người nhìn cuộc sống bằng con mắt trong trẻo, Quận chúa sao hiểu được những mối quan hệ rối như tơ vò trong phủ. Ngọc Lan không ngờ con người mà nàng khinh ghét nhất trần gian sẽ trở thành phu quân của mình.

Tiếp chỉ nàng không tin vào tai mình. Vị quan truyền chỉ phải nhắc lại rất nhiều lần nàng mới nhận thức được. Đọc chiếu chỉ của Chúa Thượng nàng không tin vào mắt mình. Tất cả là giả tạo, đây không phải là chữ kí của phụ vương nàng. Ngọc Lan mang các chiếu chỉ khác của Chúa ra so sánh từng nét bút. Thà lấy người hành khất ngoài thành nàng còn cảm thấy dễ chịu hơn.

Nghèo hèn còn có người đồng cảm. Đặng Lân có cho voi giày, ngựa xé người dân Thăng Long vẫn không có ai rơi nước mắt. Thương cho thân mình Quận chúa lại lo cho số phận của người yêu. Lê Tú hiện giờ đang ở đâu? Chàng có được yên ổn khi Chúa biết chuyện riêng của con gái mình. Phụ thân hiểu Đặng Lân hơn cả Ngọc Lan sao người vẫn bằng lòng gả. Cáo thị ghi rõ: Con gái yêu của Chúa Thượng sẽ xuất cung về nhà chồng trong một đêm trăng sáng. Ngọc Lan luôn hi vọng tới ngày đó còn cả một mùa hè, phụ vương sẽ nghĩ lại và thay đổi quyết định. Có việc gì mà nhà Chúa không làm được?

Từ nhỏ Ngọc Lan là đứa con gái yếu mềm. Chúa Thượng yêu thương con nhất mà sao lại gả nàng cho kẻ mặt người tim cầm thú. Gắn bó cuộc đời với con vượn đó, ngày mai đời nàng sẽ ra sao? Gấp bức thư gửi cho cha nàng uống cạn cốc thuốc pha sẵn. Ngày mai khi đám Thị tì biết thì nàng đã đi xa rồi: "Cha ơi! Con là đứa con bất hiếu đã làm trái ý người! Hiểu đạo lý nhưng con không thể làm khác.

Làm vợ người đó khổ hơn là chết thưa cha. Nhiều việc trong phủ cha cũng không biết, kiểm soát sao được những việc trong nhà của Đặng Lân". Trong tai nàng lại vang lên lời Chúa Thượng: "Cha sẽ cử quan đại thần thân tín đi giúp đỡ con. Hắn chỉ được nói chuyện với con khi được phép của quan đại thần". Nàng ấp tờ thư lên ngực: "Muộn rồi cha ơi! Con đi đây!".

Nàng thấy người nhẹ bẫng. Từ từ bay lên nóc cung điện. Nàng được tự do đi chơi, tự do tới chùa lễ Phật… Sau giấc ngủ dài Ngọc Lan lại tỉnh dậy trong căn phòng của mình. Đức Phật đã từ chối không muốn đón nàng đi. Duyên nợ với trần gian chưa hết chạy trốn sao được? Người trong cung đã đổi cốc thuốc của nàng. Phụ vương chắc cũng biết chuyện rồi, nàng hi vọng bằng tất cả tình thương của Chúa Thượng dành cho con gái, người sẽ thay đổi quyết định. Nắng thu tràn qua cửa sổ.

Nàng vén rèm nhìn ra vườn. Lá cây từ xanh chuyển dần sang màu vàng. Nàng là chiếc lá mùa xuân cũng đang chuyển sang màu vàng. Nàng không hiểu sao mình lại không đi theo chiếc lá. Nếu được như chiếc lá kia thì bây giờ nàng đang ở nơi đâu. Màu vàng nhàn nhạt của lá nhuộm cả hàng cây. Sao năm nay khu vườn trong cung Thủy tinh lá lại vàng nhiều đến thế. Cả Phủ chúa cũng đang úa vàng. Hay loài cây cũng hiểu tâm trạng của nàng. Lá cây mùa thu vàng rồi rụng xuống, gió thổi hiu hiu khiến cho lá xô cứ xào xạc xào xạc. Tựa như muối xát vào lòng nàng. Trịnh Sâm tới thăm con. Chúa Thượng đi trên thảm lá vàng trong sân. Ngọc Lan quỳ dưới chân cha van xin. Trịnh Sâm tự tay đỡ con gái dậy, hai dòng nước mắt lăn dài trên gò má già nua của Chúa Thượng:

- Con hãy hiểu cho cha. Trịnh Tông làm phản không thể nối nghiệp. Trịnh Cán còn nhỏ, sức khỏe yếu, rất cần bàn tay chăm sóc của người mẹ. Nếu Tuyên phi có mệnh hệ gì thì em con sao sống nổi, nhà mình hết người nối nghiệp. Cha sẽ sắp xếp không để cho hắn làm nhục con. Khi Trịnh Cán có đủ sức khỏe cha sẽ tìm cách đón con về.

Ngọc Lan giờ mới hiểu tại sao Đặng Lân gây ra nhiều oán hận cho dân lành mà vẫn sống bình yên, tưởng như triều đình chưa có luật pháp. Những giọt nước mắt của Tuyên phi điều khiển được Chúa Thượng theo ý mình. Nhà Chúa yêu quý Ngọc Lan như thế mà người đàn bà đó vẫn thay đổi được thì có việc gì Thị Huệ không xin được. Làm Quận mã, ỷ thế người trên Đặng Lân sẽ càng hung hăng nhiều hơn. Nàng cảm thấy mình cũng là người gián tiếp gieo tai họa cho dân lành. Chỉ có về với cõi Phật mới xóa được nỗi nhục này.

Mặc dù bằng lòng cho Đặng Lân đón dâu nhưng Chúa Thượng lấy cớ rằng Ngọc Lan chưa từng lên đậu, lên sởi nên không cho phép Đặng Lân hợp cẩn.

Nàng hiểu con quỷ mặt người sẽ không để cho mình yên. Đám Thị tì canh phòng rất nghiêm ngặt, nàng không thể tự lìa cành như đã ấn định trong đầu. Về với cõi Phật nàng sẽ được gặp người mình yêu. Lê Tú vẫn đang chờ Ngọc Lan. Nàng không thể tồn tại trong tay hắn, đi trước sẽ giữ được tấm thân trinh bạch. Nàng sẽ sớm siêu thoát, lại được trở thành người. Kiếp sau nàng sẽ được lấy người mình yêu. Ra nhà Thái miếu lễ tổ, hình ảnh cây đa lá xanh đập vào mắt nàng. Mùa thu đâu phải tất cả đều úa vàng.

Nếu Lê Tú còn đang ở đâu đó trên cõi đời này mà nàng đi trước thì là phụ bạc chàng. Nắng vàng chiếu khắp những con đường ngõ nhỏ trong phủ Quận mã. Nàng cùng đám gia nhân đi dạo trong thành. Nội giám Sử Trung đi theo bảo vệ và cũng là quản thúc nàng.

Chúa Thượng không cho nàng đi lễ Phật. Người đã biết mối tình của nàng với chàng Nho sinh. Chắc hẳn Lê Tú còn sống nhà Chúa mới phải đề phòng hai người gặp lại. Nhưng cơ hội thấy mặt người xưa rất mong manh.

Ngoài đám Thị tì của nhà Chúa đi theo, Đặng Lân còn có lũ chó săn luôn theo dõi nàng. Mùa thu cũng là mùa của những thức quà quê nơi thôn giã. Cốm làng Vòng thơm cả kinh thành. Rượu nếp ấm lòng người mỗi sáng thu trong và mỗi chiều thu se lạnh. Bưởi xứ Đoài vàng tươi trong nắng…

Nàng dừng lại bên những gánh hàng nhỏ để tìm gương mặt thân quen. Các Nho sinh từ làng quê của trấn Sơn Nam rất thích thứ quà này. Người hành khất ngả nón trước mặt nàng để lộ chiếc vòng đeo trên cổ. Lê Tú còn sống, nàng hiểu ai đã là người dựng lên truyện chàng đã chết.

Người đàn bà đó mê hoặc điều khiển Chúa Thượng, nay lại thao túng cả triều đình. Che con mắt cú vọ của đám tay chân Đặng Lân, nàng bỏ vào nón một số bạc lẻ. Từ gánh hàng, hương ổi thơm phả vào trong gió khiến nàng thêm phần yêu cái hương vị của mùa thu. Cung Thủy Tinh không biết từ bao giờ cũng có một cây ổi đào ruột đỏ. Hoa ổi trắng, quả ổi chín mọng. Nàng thường để thật chín mới hái. Mỗi ban mai hương thơm đượm cả tấm rèm châu. Những quả vàng đung đưa đón nắng tỏa hương.

Nàng muốn về thăm nhà mình. Cảnh vật ngày thu trong cung Thủy Tinh yên bình đến lạ. Giờ nàng là gái đã có chồng. Mặc dù là con nhà Chúa nhưng đi đâu vẫn phải xin phép hắn. Chúa Thượng đã xoa dịu lòng tham của Đặng Lân bằng việc cho nàng số của hồi môn gấp mười lần chị Ngọc Anh nhưng với con người man rợ như Đặng Lân hắn dám làm tất cả. Nàng bí mật làm một lối nhỏ trong vườn để khi có việc Thị tì sẽ thoát ra ngoài báo cho phụ vương nàng biết. Nội giám Sử Trung tuy là người của Chúa Thượng nhưng Đặng Lân giờ là Quận mã. Hắn đứng trên cả Nội giám Sử Trung. Kẻ thù ngay trong nhà, rất khó đề phòng.

Ngày nàng lo sợ rồi cũng đến. Khuôn mặt Đặng Lân đằng đằng sát khí, hắn sầm sập lao vào phòng nàng. Nội giám Sử Trung ngăn lại, giải thích cho hắn nghe ý Chúa. Đặng Lân quát lớn: "Hả, mày đem Chúa ra để dọa tao hả? Chúa là cái quái gì?".

Nằm trong tay hắn nàng sao thoát khỏi cái chết. Giờ phút đó đang đến rồi. Nàng thà chết chứ không chịu để con quỷ làm nhục. Sen tàn còn có mùi hương. Giọt nước tràn li. Sau tiếng thét của Nội giám Sử Trung một dòng máu đỏ trào ra. Mùi tanh của máu làm nàng choáng váng. Không còn ai ngăn cản, con quỷ đói mồi lao tới nàng. Đám gia nhân ngăn cản, hắn vung gươm nhằm giết hết đám tùy tùng của nàng. Ngọc Lan phải quỳ dưới chân Đặng Lân xin tha cho những người trung thành với mình.

Nàng ngất đi trên tay hắn, buộc con quỷ phải trả lại Quận chúa cho những người hầu đang quỳ mọp dưới chân hắn van xin. Con mắt Đặng Lân ngầu đỏ lao về phòng một người thiếp khác thì bị ngay xác của Nội giám Sử Trung vướng vào chân. Không thể sống trong hang cọp, nàng nghĩ cách thoát thân.

Ở trong phủ của Đặng Lân, nàng như quả trứng gà ở gần miệng rắn hổ mang. Hắn sẽ dùng nàng làm vũ khí chống lại đại thần của phụ vương. Khi quân của quận Huy vây phủ Đặng Lân, Ngọc Lan theo con đường bí mật đến với cửa thiền trong bộ đồ của nữ tì. Mùa thu mang vẻ đẹp nhẹ nhàng dịu dàng của đức từ bi. Lá thơm, hương thơm, thơm cả nắng chiều. Cuộc sống vẫn bình yên dường như không có biến động vừa diễn ra. Ngày mai Thái phi đi lễ Phật nàng sẽ được gặp bà. Những tia nắng, những cơn gió se se của buổi chiều tạo nên một tiết trời đẹp đặc trưng của mùa thu Thăng Long.

Hà Nội, tháng 8-2017

---------

Xứ Đoài: Là một phần Hà Nội ngày nay, thuộc khu vực Hà Tây cũ.

Trấn Sơn Nam: Là khu vực đồng bằng sông Hồng và sông Thái Bình ngày nay.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật