Mùi khói

Star Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Chị một mình ngồi bó gối trước hiên.
Mùi khói
Ảnh minh họa

Khách viếng đã ngớt. Giờ này dân lao động mãi lo cày kiếm cơm. Thương nhau lắm thì cũng chỉ ghé tạt ngang nắm tay chị nói vài câu an ủi, mua ít trái cây cúng hoặc dúi vào tay chị mấy chục ngàn, thắp cho anh nén nhang... Rồi sấp ngửa chạy về gánh hàng chạy chợ, chiều tối lại sang. Bạn anh cũng thế. Toàn dân xế ôm nên ai cũng vội vội vàng vàng còn tranh thủ kiếm thêm cuốc xe. Người chết đã chết rồi. Kẻ sống thì lắm nỗi lo toan. Những ngày cuối tháng chạp bao nhiêu thứ chi tiêu...

Giờ thì em yên tâm rồi anh à. Không như hôm qua. Giữa vật vã còn phải lo nghĩ và đau lòng khi không biết sẽ đưa anh về đâu. Về quê? Chị chưa có danh phận gì. Không ai biết chị. Không một ràng buộc liên hệ giữa chị và những con người nơi ấy. Chị biết làm thế nào và bắt đầu từ đâu? Dù có gom góp sự hỗ trợ, vay mượn thêm từ bà con hàng xóm, những người cũng nghèo mạt hạng như anh chị, thì cũng không đủ tiền để thuê xe cộ, chi phí mọi thứ. Mà anh chắc cũng không muốn xa chị để về nơi ấy, nơi đã xảy ra bao chuyện khiến anh phải tha hương. Chị tin thế! Bạn bè anh chạy hết chỗ này chỗ kia, vẫn chưa tìm ra nơi nào để chị có thể đủ khả năng xoay nổi... Đất ở đây dù là cho người sống hay người chết thì cũng là một xa xỉ khó với tới cho những người cùng cực. Nhà ở thuê, chứ nếu không, chị đã cầm cố để kiếm chỗ đàng hoàng cho anh nằm. Nhưng giờ thì ổn rồi. Ổn rồi. Anh yên lòng nhé! Và đi thật thanh thản! Dù có hay không kiếp sống bên kia đi nữa thì em cũng tin, sẽ là hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc, khi được ở bên anh. Mãi mãi. Chứ không ngắn ngủi thế này.

Ngắn ngủi quá. Chị không cam lòng. Chỉ mới 5 năm chớ mấy. Là tính từ ngày anh lăn xả cứu chị thoát khỏi hai thằng nghiện đang trấn lột chút tiền còm cõi sau một ngày ròng rã ngồi chợ. Chút tiền gom nhặt cả vốn lẫn lãi từ xe trái cây. Chút tiền định dè xẻn mua cho con bé tấm áo mới. Giờ thì đành run rẩy gom hết đưa cho chúng. Trả lại tiền cho người ta! Có đầu trộm đuôi cướp cũng chừa những người nghèo xơ xác thế này chứ! Bọn mày không còn chút lương tâm nào sao? Chị sợ run không dám lại gần. Hai thằng nghiện lao vào vung dao. Anh thì tay không. Đợt đó, anh bị chém sượt ngang mặt. May mà vết thương không nặng. Nhưng mấy vết sẹo trên mặt thì vĩnh viễn. Nhìn anh đầu gấu hơn, giang hồ hơn. (Đủ để làm thủ lĩnh nhóm hiệp sĩ đường phố và làm xanh mặt bọn trộm cướp bất lương trên mấy con đường này. Bạn bè hội xế ôm trêu thế). Rồi cũng anh, mấy bận chở hai mẹ con chị đến bệnh viện, khi chị nước mắt ngắn dài ôm con giữa khuya, mưa tầm tã, con bé lên cơn. Và, chẳng lần nào chịu lấy tiền. Anh biết chị nghèo rớt mồng tơi, ngày ba bữa ăn cộng tiền thuốc men cho con còn nợ ngập đầu. Cứ vậy, cứ vậy... Năm dài tháng rộng như ngắn lại. Cơ cực như nhẹ bớt vì có anh trong cuộc đời. Dù lòng trăn trở, lẽ nào để anh gánh cái khổ cực của mẹ con chị?

Chị thắp thêm nén nhang. Ruồi bu đầy trên chén cơm và đĩa trứng luộc. Ruồi, muỗi, mùi hôi thối. Nỗi ám ảnh của dân xóm ngụ cư ven bờ sông trước và sau mỗi cơn mưa. Anh sẽ cố làm lụng đưa mẹ con em đến chỗ khác sạch sẽ hơn. Giờ thì con bé đi trước. Rồi anh cũng sắp đi. Chị lấy bì nhựa, bọc lên chén cơm và đĩa trứng. Rồi mân mê từng ngón tay anh. Vuốt nhẹ những chỗ bị thương. Không nghĩ mình có thể đón nhận nổi chuyện này. Có lẽ giờ, mọi nỗi đau trong cuộc đời chị đều có thể chịu đựng nổi hết. Bao nhiêu vết đâm thế này chắc đã đau đớn lắm hả anh? Vậy mà lúc đó còn kịp bóp nhẹ tay chị. Rồi máu ộc ra miệng. Đỏ cả người. Xe cứu thương. Còi cảnh sát. Tiếng la hét hỗn loạn. Tiếng kể của những người chứng kiến. Tiếng tặc lưỡi của người đi đường. Chuyện mình lo chưa xong còn lo chuyện thiên hạ làm gì cho mất mạng. Chị ngất lịm. Rồi ngơ ngác mở mắt. Chập chờn, lơ mơ. Mới sáng nay còn hít hà mùi tóc chị trước khi đi đón khách ở ga mà. Giờ sao lại thế này? Hai tên cướp xe SH trước cửa hàng. Một mình anh tri hô. Đuổi bắt. Chống chọi. Người đi đường kẻ sợ hãi, kẻ thờ ơ. Ngay cả gã đàn ông to mập chủ chiếc xe từ cửa tiệm chạy ra cũng nhào đến đỡ chiếc xe suýt bị cướp của mình và vọt chạy. Mặc kệ anh. Đến lúc anh hạ gục được một thằng thì cục đá vô cảm giữa đường làm té ngửa. Thằng kia vung dao... Nhưng lần này, không như mọi bận, chỉ bị thương, băng bó, nghỉ ngơi, rồi anh vẫn bên chị và con... Lúc đưa anh về tới nhà thì chị biết rằng anh vĩnh viễn không thể cười với chị, nhìn chị, hít hà mùi khói trên tóc chị hay thủ thỉ anh sẽ gắng làm lụng để đưa mẹ con em đến nơi sạch sẽ hơn. Hết thật rồi! Thật như cái xác đầy máu của anh trong vòng tay chị. Chị tự nhiên mạnh mẽ hơn. Không ngất lịm. Cũng không còn nước mắt. Giờ thì phải lo cho anh. Lo cho anh thôi. Anh nằm một chỗ rồi mà. Chị lẳng lặng lau những vệt máu trên người. Sờ từng ngón tay ngón chân của anh. Tỉ mẩn băng bó mọi chỗ. Tìm bộ đồ mới nhất mặc vào cho anh. Tinh tươm. Mọi thứ. Vững vàng trước tiếng sụt sịt từ bạn bè, hàng xóm. Cái thằng, bao bận cứu người, tử tế, tốt bụng thế sao ông trời nỡ bắt đi? Sao không bắt bọn bất lương cướp bóc kia. Nó tội gì mà cơ cực cả đời, giờ chết cũng không toàn thây? Ông trời có mắt không?

Khách ngớt thăm, chị lại thủ thỉ với anh.

Cũng mới đây hết chứ mấy! Dịu. Tui từng ở tù đó. Dịu có sợ tui không? Dịu có dám sống chung với tui không? Dịu có tin tui thương mẹ con Dịu thiệt lòng? Đời tui nhiều lần đâm chém. Lần đầu tiên là đâm chính vợ mình và gã nhân tình khi tui về phép... Còn lại, tui toàn tự vệ. Dịu tin không? Tin chứ anh. Cái cách mà bà con xóm ngụ cư này tự hào, nể phục, yêu thương khi kể về anh. Cái cách mà anh đối xử với mẹ con em. Cách mà anh đang sống. Chị tin. Dù anh từng bị đuổi khỏi ngành sau bận ấy. Dù anh vào tù ra tội. Thì với chị, anh là người tốt, vô cùng tốt. Những thêu dệt đâm chém kia có nghĩa lý gì? Dịu về ở với tui đi, tui đỡ đần bớt cho hai mẹ con, con nhỏ đến tuổi đi học rồi. Tui thương Dịu, thương con bé. Ừ, chị biết anh thiệt lòng mà! Chị đã đón nhận những yêu thương ấy, biết ơn cuộc đời vì mình còn có thể có được hạnh phúc thế kia. Vun vén cho tổ ấm ba người. Giữa những thắc thỏm vì bệnh tật của con. Bao nhiêu tiền anh kiếm được lại đổ vào viện cho con bé. Chị chưa từng nghe anh càm ràm. Và những lần anh say với bạn bè về khuya, chị cằn nhằn, anh cũng dụi cằm vào bụng con, cho nó cười khanh khách. Mẹ giận ba rồi. Con gái có bênh ba không? Rồi bảo chị bới cho tô cơm.

Một người đàn bà lầm lỡ như chị còn có thể gặp được anh. Phải chăng anh là món quà mà ông trời muốn bù đắp cho mẹ con chị vì đã từng bị ruồng rẫy, bỏ rơi?

Nhưng sao mà ngắn ngủi!

Con bé rồi cũng không đợi được. Tình yêu của anh và chị cũng không thể níu kéo con ở lâu với cuộc đời này. Dù biết trước bệnh tình con sẽ vậy, mà vẫn ngã quỵ lúc con đi. Những ngày ấy, nếu không có anh, liệu chị có đủ sức trụ đến giờ? Con gái à, hay con nhớ ba, nên vòi vĩnh ba đến đó bế con?

Ừ, thì từ nay, mẹ sẽ chấm dứt những trằn trọc, thắc thỏm khi ba chạy xe về khuya. Sẽ bớt nóng ruột, nóng gan khi nghe có vụ trộm cướp trên những con đường gần khu mình sống. Những bất an ấy chị chưa từng biểu hiện trước anh. Càng chưa từng cản ngăn chồng. Anh là anh. Không thể khác được. Và chị yêu anh, lấy anh vì điều ấy, lẽ nào giờ ích kỷ buộc anh đừng như thế nữa? Vả lại, anh liệu có nghe? Và lương tâm chị có nhẹ nhàng, thanh thản? Dù mỗi bận anh bị thương là mỗi bận chị đau từng khúc ruột. Dù những thờ ơ, vô cảm, giễu cợt của cuộc đời đôi khi làm chị xót cho chồng. Thì anh vẫn thế! Trải mình. Và chị mãi mãi ủng hộ chồng. Mãi mãi...

Mùi khói lam chiều đã lan tỏa xóm nghèo. Anh ngửi được mùi khói, đúng không? Xóm giềng chắc cũng sắp đến. Chị đứng dậy, xuống chái bếp sau nhà. Chị tin, giờ anh sẽ cảm nhận được, mùi khói nhà mình, dù không thể chạy đến dụi đầu hít hà lên tóc chị. Khói vương tóc. Khói bảng lảng cuộn tròn. Khói vờn qua vờn lại rồi phả lên phòng trước. Mùi khói thơm nồng quấn quýt chỗ anh nằm. Khói nhà mình đấy anh à! Rất ấm lòng, phải không anh? Đi thật thanh thản, anh nhé! Có lẽ, đã đến lúc anh nghỉ ngơi. Còn em, vẫn sẽ sống và tin, như anh đã tin vào cuộc sống này. Em không trăn trở gì nữa anh à. Mai này, em và mọi người sẽ đưa anh về chỗ ở mới. Thật đàng hoàng. Tang lễ cho anh giờ đã có người giúp. Không phải đời còn quá ưu ái cho chúng ta sao? Cũng nhờ bạn bè hội hiệp sĩ của anh quen chị nhà báo nào đó, đưa tin về cái chết của anh. Và rồi thêm một người dưng tốt bụng, đứng ra lo mọi chuyện chu toàn...

Em yên tâm rồi anh à. Anh cứ đi, thật thanh thản nhé! Cũng đừng lo gì cho em cả. Và chờ em. Một lúc nào đó, sẽ ở bên anh. Mãi mãi. Không chỉ 5 năm ngắn ngủi thế này!

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật