Tuyệt chiêu vệ sĩ

Susucn Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Vương Cường là một ông cai xây dựng nhỏ, hôm nay thu về được một khoản tiền. Lấy được tiền, anh ta vội gọi điện cho Trương Căn - cũng là một ông cai xây dựng: “Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản trả cho ông“. Vương Cường đang nợ ông ta 20 vạn tệ, ông ta đã đòi mấy lần rồi mà Vương Cường vẫn chưa trả được.
Tuyệt chiêu vệ sĩ
Minh họa: Ngô Xuân Khôi.

Vừa nghe có người trả tiền, Trương Căn mừng quá nhảy cẫng lên vì ông ta đang rất cần tiền. "Này đừng có chuyển tiền vào tài khoản, tôi vừa đánh rơi thẻ, anh mang đến nhà cho tôi thì tốt nhất". Nghe lão Căn nói thế, Vương Cường hơi ngại vì 20 vạn không phải là nhỏ, đi trên đường sợ xảy ra chuyện không hay: "Hay là ông đến nhà tôi mà lấy vậy".

"Thôi được, để tôi đến lấy".

Nào ngờ đợi cả nửa ngày cũng không thấy lão Căn đến. Đúng lúc này Vương Cường lại nhận được điện thoại của lão Căn gọi đến, nói là trên đường đi lão bị tai nạn, đang ở bệnh viện, một lúc nữa mới về nhà được và phiền Vương Cường mang tiền đến nhà cho ông ta.

Vương Cường cảm thấy khó xử, xe thì đưa đi bảo dưỡng, xem ra chỉ có đi taxi nhưng Vương Cường chợt nhớ rằng nhà lão Căn ở gần trường tiểu học, tuy không xa lắm nhưng đoạn đường ở đó đang sửa nên xe không thể đi vào được.

Vương Cường lấy tờ báo bọc gói tiền lại rồi cho vào một túi nilon đen định đi bộ đến nhà lão Căn, nhưng lúc này cô vợ vừa đi đâu về thấy chồng mang tiền đi như thế nên trợn tròn mắt nói: "Ông không nghe tin à, trên huyện có người đến ngân hàng lấy 20 vạn. Vừa ra khỏi ngân hàng thì bị cướp". Vậy biết làm thế nào, bây giờ đang là cuối năm, lão Căn đang rất cần tiền để thanh toán cho công nhân để họ về nhà ăn tết.

"Hay là bảo Lưu Vĩ đưa ông đi?" - Cô vợ nghĩ ra một cách.

Lưu Vĩ là người bà con của Vương Cường, anh ta to cao, mặt dữ tợn trông như Trương Phi. Anh ta mà làm vệ sĩ thì yên tâm. Nhưng khi hai vợ chồng Vương Cường đến nhà Lưu Vĩ thì vợ anh ta nói là anh ta vừa có việc phải về quê rồi.

Trở về nhà, hai vợ chồng đang nghĩ cách mang tiền đi thì đứa con học lớp 5 tan học về.

"Có cách rồi!" - Vương Cường bỗng vỗ đùi nói - "Con trai, chiều nay bố đưa con đi học nhé".

Buổi chiều Vương Cường đưa con ra cửa và chẳng bao lâu thì đến trường tiểu học, nhưng hai bố con không đến trường ngay mà rẽ vào con đường cạnh trường, đi đến nhà lão Căn. Lão Căn đang nằm trên giường với một chân bị quấn băng.

"Con trai, mang lại đây!" - Vương Cường đưa tay nhấc cái balô sách của con trai, mở khoá và dốc ra giường, hoá ra toàn tiền là tiền, tổng cộng là 20 vạn.

"Ông Vương, chỉ có ông thôi, không ai có thể ngờ rằng ông lại bắt con mình làm vệ sĩ" - Lão Căn mở to hai mắt ngạc nhiên.

"Nghĩ mãi mới tìm ra cách này đấy" - Vương Cường cười nói. Sau khi cầm giấy nhận tiền, Vương Cường nhấc cặp sách vỗ vai con trai: "Đi, đi đến trường, bây giờ đến lượt bố làm vệ sĩ cho con! Con trai, hôm nay con hơi vất vả, phải đeo bao tiền nhất định là mệt phải không con?".

Không ngờ đứa con lại bĩu môi cười: "Không phải, hôm nay là ngày con được đeo balô sách nhẹ nhất đấy".

"Nhẹ nhất à?" - Vương Cường không hiểu tại sao.

Vừa lúc đó, có một em nhỏ cõng balô sách đang ì ạch đi đến. Đứa con Vương Cường nhìn thấy bạn học vẫy tay gọi: "Đôn béo, cậu mang balô sách lại đây để bố tớ thử xem nó nặng bao nhiêu?".

"Balô sách nặng bao nhiêu?" - Vương Cường cười ha hà đưa tay ra xách thử cái balô. Do không chú ý, chiếc balo bị trượt khỏi tay, rơi vào chân anh ta đau điếng. Anh ta nhấc cái balô lên, đúng là nó quá nặng, anh ta nhăn nhó kêu lên: "Đừng nói là 20 vạn, có thêm 20 vạn nữa cũng chỉ nặng bằng nửa cái balô sách thôi".

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật